Trong lòng Hiên Viên lão phu nhân rung động, bà sờ tờ giấy trắng tinh trong tay, ôn nhu nói: “Vậy Huyên Bảo cảm thấy giấy này bán bao nhiêu bạc một tờ thì thích hợp?”
Nhược Thủy cũng tràn đầy cảm xúc, biết bao nhiêu học trò hàn môn vì một tờ giấy mà phát sầu, bởi vì chính hắn cũng từng sầu qua.
Hắn xoa đầu nhỏ của con gái rượu: “Chúng ta nghe Huyên Bảo, bán rẻ một chút, không thể đắt như giấy bên ngoài. Để ai ai cũng mua nổi giấy.”
Nhược Huyên cũng không biết làm ra một tờ giấy rốt cuộc tốn bao nhiêu bạc, nhưng nàng biết thư phòng trong nhà khai trương, mỗi cuốn sách định giá bao nhiêu thì cha nàng và các bác đều sẽ tính toán: giấy bao nhiêu tiền, bút mực bao nhiêu tiền, tiền công bao nhiêu, tiền thuê cửa tiệm bao nhiêu, hao tổn từ từ... tính hết ra rồi mới tính mỗi cuốn sách kiếm lời bao nhiêu.
Nàng liền nói: “Một đao giấy kiếm 50 văn được không ạ?”
Hiện tại thư phòng bán giấy đều bán theo đao (thếp),chỉ vì giấy vừa làm ra mép không chỉnh tề, sẽ có rìa xờm, cần phải cắt.
Hai xưởng giấy lớn làm ra giấy, khi cắt thường một đao xuống chính là một trăm tờ.
Giang thị nghe xong lời này không nhịn được nói: “Thế này có phải quá rẻ không? Một đao giấy có một trăm tờ lận! Kích cỡ giấy nào cũng chỉ kiếm 50 văn một đao thôi sao? Quá rẻ rồi đi?”
Một đao giấy thông thường là một trăm tờ, cũng có một số thư phòng sẽ dùng 75 tờ, 80 tờ để mạo danh.
Hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5034891/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.