Bởi vậy cả đời này, trừ bỏ Hoàng thượng, ông chưa bao giờ chính thức thu đồ đệ. Năm đó làm Đế sư, cũng bất quá là vì Hoàng thượng chưởng quản thiên hạ thương sinh mà thôi.
Không ngờ lúc sắp già rồi, lại có một đứa trẻ nhìn ra chí hướng đáy lòng ông, còn nghĩ giúp ông thực hiện.
Đời này làm thầy, học sinh muôn vàn, có được một đồ đệ này là đủ rồi, thắng qua cả vạn người!
Thật sự không uổng công thương đứa nhỏ này!
Hiên Viên lão phu nhân bề ngoài hiền từ xoa đầu Nhược Huyên, trong lòng cũng kích động không thôi.
Hiên Viên quốc là do bà cùng Tiên đế, còn có vô số các tướng sĩ lấy mạng đổi lấy, có được thái bình an ổn hiện tại cũng không dễ dàng.
Từ xưa đến nay, đ.á.n.h thiên hạ dễ, giữ giang sơn khó.
Nhưng tương lai Hiên Viên quốc có những đứa trẻ như Tiểu Cửu và Huyên Bảo, chắc chắn sẽ không kém!
Nhược Thủy cũng bị tấm lòng này của Nhược Huyên làm cảm động, hắn cao giọng nói: “Được, cứ nghe Huyên Bảo, một đao giấy chỉ kiếm 50 văn!”
Nhược Giang cũng lớn tiếng: “Huyên Bảo làm tốt lắm! Nhị bá hổ thẹn a! Chỉ kiếm 50 văn một đao giấy rất tốt, thật sự quá tốt!”
Nhược Thủy vốn dĩ chính là người đọc sách, người đọc sách phần lớn đều lòng mang chí lớn, bọn họ muốn tham gia khoa cử đi con đường làm quan, lòng dạ cũng hướng về thiên hạ, cũng là muốn làm quan để mưu phúc lợi cho bá tánh.
Ít nhất sơ tâm của rất nhiều người đọc sách là như thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5034892/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.