Lưu chưởng quầy không nhịn được cười: “Được, vậy các vị về gọi người tới đi!”
Ba người vội vàng rời đi.
~
Lưu chưởng quầy sau khi trở về hậu viện phục mệnh, kể lại lời đối phương một lần.
Mấy huynh đệ đều cười.
Nhược Giang: “Đáng đời!”
Nhược Hà: “Mọi người nói xem đối phương có tới trả nốt số bạc còn lại rồi chở sách đi không? Mấy ngàn lượng cũng không phải con số nhỏ.”
Nhược Hải: “Sẽ chở đi thôi, đều đã thanh toán một ngàn lượng tiền đặt cọc, không có khả năng bạch bạch tiện nghi cho chúng ta. Đối phương có xưởng giấy kiếm bạc như nước mỗi ngày, gia to nghiệp lớn, mấy ngàn lượng chắc không để vào mắt.”
Nhược Thủy: “Chưa chắc, nếu chở hết về thì phải trả chúng ta mấy ngàn lượng. Bọn họ phỏng chừng không vui lòng làm lợi cho chúng ta. Có mấy ngàn lượng này, chúng ta đều có thể mở thêm mấy cái thư phòng ở các thành trì khác rồi.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Mấy ngàn lượng không phải con số nhỏ, cho dù là thế gia cũng là một khoản tiền lớn. Nếu một lần phải bỏ ra, đối với những thế gia đã sa sút thì cũng đủ để thương gân động cốt.
Nếu không tới chở về, vậy thì tổng cộng 1500 lượng bọn họ giao trước đó liền một đi không trở lại.
Sách không có, 1500 lượng cũng mất trắng, có thể nói tổn thất t.h.ả.m trọng.
Rốt cuộc 1500 lượng cũng không phải số ít.
Nếu Nhược gia lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5034890/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.