Bà Trương vốn dĩ tưởng Nhược Huyên nói nhầm, đem nấm hái trong núi nói thành nấm trồng, không ngờ thế nhưng lại là trồng thật, nhịn không được tò mò hỏi: “Nấm này còn có thể trồng sao? Trồng như thế nào a? Trồng ở trong núi à?”
Nhược Huyên gật gật cái đầu nhỏ: “Có thể trồng ạ, nhưng mà hơi phiền toái, cần phải có nhà nấm, sau đó đất trồng nấm cũng phải phối chế chuyên môn, nấm khác nhau còn cần đất khác nhau để trồng, có loại nấm còn phải trồng trên gỗ nữa cơ.”
Nhược Huyên đơn giản giải thích một chút.
Bà Trương nghe xong không khỏi cảm thán: “Việc này quả thật không dễ dàng, riêng là cái giống nấm gì đó mà cháu nói chắc cũng không dễ dàng nuôi cấy đâu nhỉ!”
“Vâng, không dễ dàng chút nào ạ.”
Bà Trương lại nói: “Tuy rằng khó trồng, nhưng nấm rất đắt, dịp lễ tết bàn ăn của những kẻ có tiền không thể thiếu món này, tửu lầu cũng thường xuyên thu mua. Nếu có thể trồng được thì kiếm được nhiều hơn so với trồng rau trồng lương thực, rốt cuộc nấm lớn nhanh. Đặc biệt là những loại nấm quý hiếm, có thể coi như hàng cao cấp để biếu tặng, kiếm được càng nhiều.” Bà Trương là người làm buôn bán, cho nên biết giá trị kinh tế của nấm rất cao.
Nông dân trồng lương thực một năm, bán đi kiếm bạc lại không đủ tiêu một năm, thậm chí đến tết muốn mua cho già trẻ lớn bé trong nhà một manh áo bông mới cũng không đủ, ngày tháng trôi qua thật khổ sở.
Bản thân là người trồng lương thực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5023138/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.