Nhưng người nhà họ Nhược thì khác, hắn hiểu rõ, người Nhược gia ai nấy phẩm tính đều không thể chê, mấy huynh đệ Nhược gia đều vô cùng trượng nghĩa. Lúc phú quý không coi thường người, có thể giúp là giúp. Lúc nghèo khó cũng không gây phiền toái cho thân thích bạn bè, cứng cỏi, chỉ dựa vào bản lĩnh chính mình. Rất nhiều chuyện thà rằng bản thân chịu thiệt, cũng sẽ không để người khác chịu thiệt, người ta như vậy mới đáng giúp.
Nhược Huyên ngọt ngào nói: “Được ạ, chờ thu hoạch lúa, có bao nhiêu lương thực con sẽ bảo cha con đưa đến tiệm tạp hóa bán. Lúa giống ngoại trừ số triều đình thu mua, con cũng chỉ đưa cho tiệm tạp hóa nhà dì cả bán thôi. Bất quá, dượng cả à, chúng ta có tiền thì mọi người cùng kiếm, không thể không kiếm bạc được, dượng bán đồ cũng vất vả. Đến lúc đó con bán bao nhiêu tiền một cân thì chỉ thu bấy nhiêu tiền, còn dượng bán ra bao nhiêu tiền một cân con không quản, dù ít dù nhiều cũng phải có lãi chứ.”
Nhược Huyên biết đến lúc đó lúa giống khẳng định sẽ có rất nhiều người tranh mua, đồ tốt đương nhiên không thể để người ngoài hưởng lợi a! Vì để dì cả và ba biểu tỷ sống ở Trương gia càng có tiếng nói, nàng cần thiết phải đem lúa giống để lại cho dì cả bán.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nương nói, một người phụ nữ ở nhà chồng có tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5023139/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.