Nhược Huyên liền lắc lắc cái đầu nhỏ, vẻ mặt lo lắng nói: “Không phải ạ, tối hôm qua con mơ thấy dì cả chảy rất nhiều máu, hôm nay trong lòng không yên nên mới tới đây xem dì cả thế nào.”
Lưu Văn Dao còn chưa kịp nói gì, bà Trương đã thất thanh kêu lên: “Thật vậy sao? Huyên Bảo con nằm mơ thấy ư? Con còn mơ thấy cái gì nữa? Dì cả con ngã ở đâu? Hai đứa biểu đệ không sao chứ?”
Trương Thành Nghiệp cũng rất khẩn trương quay đầu lại: “Huyên Bảo, con có thể nói kỹ càng tỉ mỉ một chút không? Còn mơ thấy cái gì nữa?”
Nhược Huyên liền làm ra vẻ mặt lo lắng nói: “Con mơ thấy một con rắn và một con khỉ đ.á.n.h nhau ở trong sân, suýt chút nữa thì làm bị thương dì cả. Khi đó bụng dì cả đã rất lớn, dì đi lại không tiện, liên tục lùi về phía sau, sau đó liền bị ngã, chảy rất nhiều máu.”
Bà Trương nghe xong lời này liền nghĩ tới hai đứa cháu ngoại Chí Văn và Chí Dũng, chẳng phải vừa khéo một đứa tuổi tỵ, một đứa tuổi thân sao.
Hôm nay chính là hai đứa nó chơi đá cầu trong sân, quả cầu kia bay về phía Lưu thị, Lưu thị né tránh, có thể cũng không cẩn thận đụng phải cái bàn cũ để bên cạnh chưa kịp dọn, mà con gái bà vừa lúc từ phòng phía sau đi ra, Lưu thị sợ tới mức lùi lại, bị ngạch cửa cao vướng chân một cái liền ngã, mới bị động t.h.a.i khí.
Huyên Bảo tối hôm qua nằm mơ, hôm nay Lưu thị liền suýt chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5023137/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.