Nhược Huyên hai tay nắm chặt nắm tay nhỏ, dụi dụi mắt, vốn còn có chút mơ màng, nghe thấy nhà nấm thì nháy mắt tỉnh táo: "Nhà nấm xây xong rồi ạ?"
"Ừ."
"Vậy muội muốn đi xem nhà nấm."
Vì thế xe ngựa dọc theo đường núi đi lên sơn trang.
Xe ngựa dừng trước cửa sơn trang.
Mưa vẫn còn rơi, Nhược Huyên không muốn xuống đất làm ướt giày, đây nhất định là Hiên Viên Thần Quân vừa mới giúp nàng làm sạch sẽ.
Hơn nữa hơi thở thái dương trên người Hiên Viên Thần Quân quá dễ ngửi.
Cho nên chờ Hiên Viên Khuyết xuống xe ngựa, xoay người đỡ nàng xuống thì nàng trực tiếp nhào vào người Hiên Viên Khuyết! Hiên Viên Khuyết sợ nàng ngã, theo bản năng duỗi tay đỡ lấy nàng.
Nhược Huyên hai tay hai chân giống bạch tuộc quấn lấy hắn: "Muội không muốn làm bẩn giày, Hiên Viên ca ca bế!"
Hiên Viên Khuyết: "..."
Hắn biết ngay mà, đóa hoa này rất biết được đằng chân lân đằng đầu.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Cõng nàng một lần, phỏng chừng sau này trời mưa đều không chịu tự mình đi đường!
Giống như giúp nàng lau tay một lần, sau đó nàng liền đương nhiên mỗi lần đều duỗi tay qua.
Đường núi khó đi, tiểu chủ t.ử còn nhỏ như thế sao bế nổi cô bé Huyên Bảo đi cả đoạn đường? Chưởng quầy Cổ vội nói: "Huyên Bảo, ông Cổ bế cháu đi xem nhé?"
"Dạ được, cảm ơn ông Cổ ạ." Nhược Huyên đưa tay về phía chưởng quầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5020318/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.