Chẳng phải nàng đã thay hắn đỡ một kiếm của Ma Tôn sao? Sau này Ma Tôn còn nói đã làm hắn bị thương? Lúc này con ch.ó trắng nhỏ chạy tới: "Gâu gâu gâu"
(Đừng có nói hươu nói vượn, nhờ ơn phước của đóa hoa nhà ngươi mà cái tên rụt cổ chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ là Hiên Viên Khuyết này vẫn hoàn hảo không sứt mẻ gì! Bản tôn mới là kẻ bị hắn đ.á.n.h đến hồn phi phách tán đây này!)
Nếu không thì hắn cần gì phải thê t.h.ả.m như vậy, vừa làm ch.ó lại vừa làm heo.
Hiên Viên Khuyết đạm mạc nói: "Không phải."
"Vậy là vì sao?"
Hiên Viên Khuyết không nói gì. Hắn giúp nàng kết phách tu hồn cũng cần phải trả giá đắt, vạn năm tu vi hao hết chỉ là một trong những cái giá đó. Hơn nữa sau khi chuyển thế làm người, linh hồn của nàng vẫn chưa hoàn toàn được chữa trị, hắn cũng muốn tiếp tục tu luyện giúp nàng chữa trị, bằng không cả đời này nàng sẽ chỉ là người gỗ.
Nhược Huyên cũng không phải người thích hỏi đến cùng. Chủ yếu là hơi thở ánh mặt trời trên người Hiên Viên Thần Quân thật sự quá dễ chịu, nàng nhịn không được muốn ngủ, nên lười hỏi.
Nhược Huyên ngáp một cái, cọ cọ trên cổ hắn, cái đầu tìm một vị trí thoải mái rồi ngủ ngay lập tức (tiến vào trạng thái giấc ngủ tu luyện).
Thân thể nàng vốn dĩ là thân thể con người ba bốn tuổi, mấy ngày nay chạy đi chạy lại trên đất, mỗi ngày đều hao hết linh lực để thúc giục sinh trưởng cho hoa non
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5020317/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.