Vẫn là Huyên Bảo có cách!
Thế mà có thể làm tiểu hoàng t.ử mặt liệt cũng phải cười.
Hiên Viên Khuyết thu lại nụ cười, sống quá lâu, chẳng có gì đáng để vui vẻ, hắn đều quên mất mình bao nhiêu năm không cười rồi.
Vừa nãy cũng không hiểu sao lại cười.
Hiên Viên Khuyết nhìn Nhược Huyên một cái, nhất định là vì đóa hoa này quá ngốc!
Nhược Huyên trừng lại: Hiên Viên thần quân tuy cười đẹp, nhưng cũng không thể nói lời không giữ lời.
Nàng cười lên cũng rất đẹp mà!
“Hiên Viên ca ca, đồ huynh hứa cho muội đâu? Huynh đừng tưởng cười cười là xong chuyện, đừng nghĩ dùng mỹ nam kế lừa gạt muội, mỹ nhân kế là sở trường của muội, muội sẽ không mắc mưu đâu!”
“Phụt, ha ha.” Lần này đến lượt Hiên Viên lão phu nhân không nhịn được cười, cười đến run rẩy cả người.
Bà cười đến mức không nhịn nổi, sợ làm rơi Huyên Bảo nên vội đặt nàng xuống.
Huyên Bảo sao có thể đáng yêu như vậy chứ? Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Thảo nào đến đứa cháu trai lạnh như băng cũng bị con bé chọc cười.
Mặt Hiên Viên Khuyết đen lại!
Đóa hoa này vẫn là quá đơn thuần, thế mà không hiểu ý của hắn.
“Ta bảo muội ngủ sớm, là để muội đi nằm mơ, trong mơ cái gì cũng có, còn ta thì không có, hiểu chưa?”
Nhược Huyên: “...”
Lúc trước không hiểu, giờ thì hiểu rồi!
Quá đáng!
Hừ!
“Hiên Viên Khuyết ca ca quá đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019762/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.