Hiên Viên thần quân không hổ là Hiên Viên thần quân, thế mà ngay cả Thuấn di - loại tiên thuật hao phí lượng lớn linh lực - cũng có thể dùng ra được.
Tầm mắt nàng bất giác dừng lại ở bụng dưới của hắn: Đan điền của Hiên Viên thần quân rốt cuộc tích trữ bao nhiêu linh lực vậy? Hiên Viên Khuyết xoay người rời đi: “Không phải, dùng pháp khí thôi, ta cũng chẳng có linh lực gì.”
Mắt Nhược Huyên sáng lên: “Huynh có rất nhiều pháp khí Thuấn di sao?”
Nếu không sao lại lãng phí như thế, vào thành thôi cũng dùng pháp khí Thuấn di?
Quá xa xỉ!
Pháp khí như vậy, lẽ ra phải dùng vào lúc sống c.h.ế.t mới đúng.
“Hiên Viên ca ca, huynh có nhiều thì cho muội hai cái đi!”
Nếu không phải nàng tùy tiện tháo vòng tay ra, hắn có phải dùng hết cái pháp khí đó không? Hiên Viên Khuyết tức giận nói: “Tối nay đi ngủ sớm một chút.”
Nói xong, hắn trực tiếp bước đi thẳng.
Đóa hoa nhỏ Huyên Bảo kinh nghiệm sống ở nhân gian chưa đủ nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, không hiểu ra sao, tại sao tối nay phải đi ngủ sớm?
Chẳng lẽ lúc ngủ, Hiên Viên thần quân sẽ lén tặng pháp khí cho nàng?
Chạng vạng, mặt trời vừa lặn.
Nhược Huyên tắm rửa sạch sẽ xong liền bò lên giường tỏ vẻ buồn ngủ.
Bà Lôi kinh ngạc: “Sớm thế con?”
“Vâng ạ.” Nàng muốn lên giường ngủ sớm một chút, đợi Hiên Viên thần quân.
Bà Lôi liền cho rằng nàng đi ra ngoài cả ngày mệt rồi, đắp chăn cẩn thận cho nàng rồi đi ra ngoài.
Nhược Huyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019761/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.