Quá nôn nóng, kết quả một giọt nước miếng chảy ra khóe miệng, nàng vội vàng hút lại một cái, sau đó vươn cổ, chỉ chỉ miệng mình, không tiếng động nói: Hiên Viên ca ca, mau giúp muội lau đi! Hiên Viên Khuyết: “...”
Hắn ghét bỏ lấy khăn tay ra giúp nàng lau.
Lần sau không cho nàng ăn đường nữa!
Năm mới rất nhanh đã dần trôi qua trong không khí vui vẻ náo nhiệt.
Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, trong thành có hội hoa đăng.
Huyên Bảo muốn đi xem hoa đăng, mấy đứa trẻ khác cũng muốn xem, Nhược Thủy liền dẫn mấy đứa nhỏ vào thành xem hoa đăng.
Những người khác trong nhà họ Nhược thì không đi, bọn họ trước kia đã xem rồi, hơn nữa tuy là ăn Tết nhưng họ ở nhà cũng không rảnh rỗi, chỉ cần không phải đi chúc Tết, họ đều ở nhà chép sách, làm đồ gỗ, ngày nào cũng bận đến nửa đêm, không có lúc nào ngơi tay.
Cả nhà đều nỗ lực kiếm tiền, chỉ muốn cuộc sống ngày càng tốt hơn.
Cho nên chỉ có vợ chồng Nhược Thủy đưa mấy đứa nhỏ đi, xem xong hoa đăng, ngày mai mấy đứa nhỏ phải quay lại trường học, đứa thì đi học chữ, đứa thì đi học võ.
Hiên Viên lão phu nhân và Hiên Viên Khuyết cũng đi cùng, vì vậy Nhược Huyên ngồi trên xe ngựa của họ.
Hiên Viên Khuyết ngồi trong xe ngựa cầm một cuốn sách đọc.
Nhược Huyên đã mong chờ từ sớm, m.ô.n.g ngồi không yên, đọc sách là không thể nào, nàng thỉnh thoảng vén rèm nhìn ra bên ngoài: “Bà ơi, hoa đăng có đẹp không ạ?”
Hiên Viên lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019763/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.