Bờ sông Nhược Thủy vốn không một ngọn cỏ, nhưng việc hắn tu luyện khiến linh lực trong phạm vi trăm dặm hội tụ quanh hắn, hơn nữa đá Ngũ Thải vốn là thần thạch, hạt giống cỏ huyên rơi vào khe đá, lại được linh lực nồng đậm tẩm bổ nên mới nảy mầm.
Vạn vật đều có duyên, nếu nó đã có thể nảy mầm, bờ sông Nhược Thủy cũng quá hoang vắng rồi. Hắn bèn rắc một chút cửu thiên tức nhưỡng vào khe đá, để nó sinh trưởng tốt hơn, thậm chí đúng giờ đến bờ sông Nhược Thủy tu luyện, để nó không đến mức khô héo.
Không ngờ lại tu luyện thành tiên, do chính tay hắn dưỡng ra.
Lúc này cô Ngọc Hoa bưng một đĩa sủi cảo lớn ra, vì ai nấy đều ăn đồ nướng no căng nên bà chỉ múc cho mỗi người một cái vào bát.
Nhược Huyên vội vàng nhét sủi cảo vào miệng, c.ắ.n một cái liền c.ắ.n phải vật cứng. Là một thỏi vàng hình củ lạc!
Nàng vui vẻ nói: “Hiên Viên ca ca, muội ăn được vàng rồi!”
Hiên Viên lão phu nhân vui vẻ nói: “Huyên Bảo năm mới nhất định sẽ có chuyện tốt, chuyện tốt liên tục!”
“Thật vậy ạ?” Nhược Huyên nghe vậy giục Hiên Viên Khuyết: “Hiên Viên ca ca, huynh mau ăn đi!”
Hiên Viên Khuyết liền c.ắ.n một miếng sủi cảo, sau đó nhả ra một thỏi vàng hình quả hồng.
“Ha ha, vạn sự như ý, vận may liên tiếp!” Hiên Viên lão phu nhân cười híp mắt nói.
Mấy đứa trẻ đều vội vàng cho sủi cảo vào miệng, sau đó từng đứa đều ăn ra thỏi vàng, có hình quả táo, quả quýt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019747/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.