Nàng vừa mới cảm thấy đau thì Hiên Viên thần quân đã giúp nàng chữa khỏi rồi.
Nhược Huyên vội giơ tay lên cho mọi người xem.
Mọi người thấy tay nhỏ trắng nõn của Nhược Huyên, đến đỏ cũng không đỏ mới yên tâm, sau đó nhắc nhở nàng ngồi xa ra một chút, cẩn thận hơn, cũng dặn dò mấy đứa trẻ phải cẩn thận.
Hiên Viên Khuyết cũng nói với Nhược Huyên: “Để ta nướng, muội ngồi xa ra chút.”
Thực vật trời sinh sợ lửa.
Nhược Huyên ngoan ngoãn ngồi xa ra, nàng chống cằm, xem Hiên Viên Khuyết lật đồ ăn: “Hiên Viên ca ca, tôm hùm sắp chín chưa? Muội muốn ăn, đói rồi.”
“Sắp rồi.” Hiên Viên Khuyết không dấu vết truyền một đạo linh lực vào con tôm hùm, làm nó chín nhanh hơn, hương vị tươi ngon hơn, thịt cũng mềm hơn.
Hương thơm xung quanh đậm đà thêm mấy phần.
Ma Tôn ch.ó con cũng không nhịn được chạy tới.
Hiên Viên Khuyết vì đóa hoa tham ăn kia mà thế nhưng dùng linh lực để nướng thịt, quả thực là phí phạm của trời! Nhưng mà thơm thật!
Chó thấy cũng phải chảy nước miếng!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Gâu gâu gâu……”
Ta cũng muốn ăn!
Hiên Viên Khuyết đương nhiên sẽ không nướng đồ cho Ma Tôn ăn, chỉ cần Nhược Huyên định đưa đồ cho con ch.ó đó ăn là hắn lập tức đình công không nướng nữa.
Nhược Huyên cũng không muốn tự mình nướng, bèn dỗ Ma Tôn đi tìm các anh xin thịt nướng.
Hết cách rồi, đồ Hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019746/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.