Nhược Huyên ngẩn ra một chút, liếc nhìn Hiên Viên Khuyết.
Hiên Viên Khuyết mặt vô cảm nướng thịt.
Nhược Huyên liền nghĩ ra Hiên Viên thần quân chỉ hạ nhiệt cho xiên thịt của nàng.
Cũng đúng, không thể để người khác biết bọn họ có tiên thuật, cho nên chỉ có xiên nướng của chính mình là không bỏng miệng!
Cái khác vừa mới nướng ra, đương nhiên là nóng, nhưng nàng vừa ăn rồi, mọi người chắc nghĩ nàng không sợ nóng, cho nên Nhược Huyên liền tiếp tục thổi qua loa cho có lệ, rồi ăn tiếp.
Rất nhanh Nhược Huyên đã giải quyết gần xong một xiên mực, sau đó mới nhớ ra Hiên Viên Khuyết còn chưa được ăn miếng nào, vội đối với râu mực cuối cùng trên xiên tre, dùng sức thổi thổi, rồi đưa đến trước mặt Hiên Viên Khuyết: “Hiên Viên ca ca ăn đi.”
Hiên Viên Khuyết nhìn quanh bốn phía, đều là người, đây là đồ nàng ăn thừa, dùng chung một xiên, quá thân mật rồi, lại chẳng phải anh em ruột.
Đóa hoa này không hiểu mấy chuyện đó, nhưng hắn lại không thể coi như không biết, nhàn nhạt từ chối: “Muội ăn đi, ta không ăn.”
Hơn nữa hắn rõ ràng thấy lúc nàng chu miệng thổi, có chút nước miếng bay vào sợi mực.
Sao mà nuốt trôi? Hiên Viên Khuyết là người nướng chín nhanh nhất, xiên nướng trong tay những người khác đều chưa chín, Yến Hoàn thấy Huyên Bảo ăn ngon lành, đã sớm chảy nước miếng, nghe thấy Hiên Viên Khuyết nói không ăn, vội nói: “Huyên Bảo, biểu đệ không ăn, ta ăn!”
Tiểu biểu đệ nướng đồ ăn quả thực sắc hương vị đều đủ cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019745/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.