Vẫn là Hiên Viên thần quân lợi hại, thế mà cũng nghĩ ra được!
Mặt Hiên Viên Khuyết đen sì, lần đầu tiên hắn thấy hối hận vì mình lắm mồm.
Sau đó, hắn mở lớp giấy dầu cuối cùng, lộ ra một mẩu khô bò nhỏ xíu, mặt hắn càng đen hơn!
Hắn cầm miếng khô bò hình trái tim lên: “Cái gì đây? Hoa của muội, lá của muội cũng đâu có hình dạng này.”
Nhược Huyên chột dạ che n.g.ự.c mình: “Đây là trái tim nhỏ của muội, muội tặng trái tim nhỏ của mình cho Hiên Viên ca ca, có phải rất có tâm ý không?”
Tặng trái tim nhỏ của chính mình? Hiên Viên Khuyết sững sờ một chút, ngước mắt nhìn nàng.
Đóa hoa nào đó vẻ mặt đầy chột dạ.
Hiên Viên Khuyết đen mặt, hắn biết ngay đóa hoa này đang lừa hắn mà.
Hiên Viên Khuyết nhàn nhạt nhìn nàng: “Chẳng lẽ là do muội tham ăn, ăn thừa lại ngần này, sau đó cố ý lừa ta?”
Nhược Huyên trợn mắt lớn tiếng nói: “Sao có thể chứ? Khô bò khó kiếm thế nào huynh có biết không? Tiểu thúc của muội mới được một miếng to bằng bàn tay thôi, muội chia với các anh, mỗi người mới được một miếng nhỏ, muội nghĩ Hiên Viên ca ca chưa được ăn khô bò bao giờ nên cố ý để dành cho huynh đấy! Chỉ là miếng khô bò xé ra hình dạng khó coi, muội mới gặm nó thành hình trái tim thôi.”
Cho dù là thật thì nàng cũng tuyệt đối không thể thừa nhận mình tham ăn.
Nói thật, khô bò này thơm quá, chắc thịt dê với thịt thỏ làm thành thịt khô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019743/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.