Hiên Viên Khuyết đón lấy khăn bông nóng cô Ngọc Hoa đưa tới, nói với Nhược Huyên: “Lau tay.”
Nhược Huyên theo thói quen đưa tay ra.
Hiên Viên Khuyết cầm khăn bông cẩn thận giúp nàng lau lòng bàn tay mũm mĩm và những ngón tay nhỏ xinh.
Khăn bông nóng hổi, lau vào rất thoải mái.
Nhưng Nhược Huyên còn cảm giác được một tia mát lạnh từ đầu ngón tay truyền vào cơ thể mình.
Nhược Huyên không nhịn được cười!
Hiên Viên thần quân thật tốt, giúp nàng chữa thương kìa!
“Thật ra vết thương nhỏ xíu như lỗ kim ấy, chữa hay không cũng chẳng sao, Hiên Viên ca ca đừng lãng phí linh lực.” Nhược Huyên mấp máy môi nói không thành tiếng với Hiên Viên Khuyết.
Hiên Viên Khuyết chẳng thèm nhìn Nhược Huyên lấy một cái, lạnh mặt đặt khăn bông lại vào khay, rồi cầm một chiếc khăn nóng khác lau tay mình, sau đó cầm đũa ăn mì.
Nhược Huyên cũng ngoan ngoãn cầm đũa ăn mì.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hiên Viên lão phu nhân vẻ mặt từ ái nhắc nhở bọn họ: “Mì trường thọ không được c.ắ.n đứt đâu nhé.”
Nhược Huyên nghe vậy liền hút thẳng sợi mì trên đũa vào miệng, sau đó c.ắ.n cũng không c.ắ.n một miếng mà nuốt chửng luôn.
Cằm vì động tác lớn này mà dính một ít nước mì.
Làm Hiên Viên lão phu nhân và cô Ngọc Hoa sợ đến mức tưởng nàng bị nghẹn!
“Đứa ngốc này, không phải như vậy, cho vào miệng vẫn phải nhai nát mới được nuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019742/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.