Tai Hiên Viên Khuyết ong ong, hắn hít sâu một hơi, che lương tâm nói: “Khụ khụ, ta nhất thời nhìn nhầm, nhìn kỹ thì đúng là cây cỏ huyên, rất đẹp, cảm ơn!”
Chỉ cần nàng đừng ồn ào là được!
Hắn hiểu rồi, không có không giỏi nhất, chỉ có càng không giỏi hơn!
Hiên Viên lão phu nhân biết Huyên Bảo lên núi liền tìm tới, mang mì trường thọ cho hai đứa nhỏ.
Bà thấy cháu trai nhỏ cầm một chiếc hộp gỗ trong tay liền cười nói: “Huyên Bảo tặng quà sinh nhật cho ca ca à?”
“Vâng ạ! Bà nếm xem có đẹp không ạ?” Nhược Huyên vội cầm lấy chiếc khăn tay trắng đến phát sáng dưới nắng gắt trong hộp gỗ, lén lút dùng thuật che mắt tiên thuật lên đó, làm cho nó trông càng thêm lấp lánh ánh vàng, con giun nhỏ trên khăn cũng biến thành một đóa hoa cỏ huyên sống động như thật.
Hiên Viên Khuyết: “……”
Nhược Huyên chột dạ liếc nhìn Hiên Viên thần quân một cái.
Không còn cách nào khác, nàng cũng cần sĩ diện mà.
Hiên Viên thần quân thì không lừa được, nếu không nàng cũng muốn lừa một chút.
Vẫn phải tu luyện cho tốt, tranh thủ có một ngày pháp lực cao hơn hắn, là có thể lừa được hắn rồi.
Mắt Hiên Viên lão phu nhân sáng lên, bà đón lấy chiếc khăn tay trong tay Huyên Bảo, kinh ngạc liên tục: “Đây là Huyên Bảo tự tay thêu sao, thêu đẹp quá! Huyên Bảo thật là khéo tay!”
Nhược Huyên vui vẻ: “Thêu đẹp đúng không ạ? Nếu bà Hiên Viên thích, đợi đến sinh nhật bà, con sẽ may cho bà một bộ quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5019741/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.