Nhược Hải ngạc nhiên hỏi: "Sao Huyên Bảo đột nhiên muốn mua miếng đất này?"
Nhược Giang cũng thấy lạ: "Đúng đấy, miếng đất này xa thôn, không tiện chăm sóc, Huyên Bảo muốn mua thì mua đất gần thôn ấy."
Nhược Thủy trong lòng cũng thấy lạ, nhưng con gái muốn mua thì mua, ý tưởng của con gái sẽ không sai, liền nói: "Huyên Bảo muốn mua bao nhiêu? Cha mang theo không nhiều bạc đâu."
"Mảnh đất này là đất tốt, con muốn mua cả một vùng này." Chỉ cần nơi nào có mây tía, nàng đều mua, "Trên người con có bạc. Cha, giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi nha môn ngay bây giờ đi!"
Nhược Thủy giật mình, Huyên Bảo không phải mang hết bạc theo người chứ!
Lỡ đ.á.n.h rơi thì làm sao? Nhược Huyên giục: "Cha, nhanh lên, nha môn sắp tan làm rồi."
Bây giờ nàng phải đi học, ngày nào cũng phải đến trường, lần sau ra ngoài cũng không biết là khi nào, nàng muốn mua đất trước, sợ bị người khác nhanh chân mua mất.
Nhược Thủy thấy con gái gấp gáp như vậy liền nói với những người khác: "Đệ cùng Huyên Bảo đi nha môn mua đất, đại ca, nhị ca, tam ca, ngũ đệ, các huynh đưa bọn trẻ về thôn trước đi!"
Mấy anh em nhà Nhược gia tuy cảm thấy Huyên Bảo nghĩ gì là muốn làm nấy, nhưng Huyên Bảo chính là phúc bảo của nhà họ, nàng đã nói là đất tốt thì chắc chắn là đất tốt.
Mua đất cũng không cần nhiều người như vậy, vì thế mọi người đi về trước, chỉ để lại Nhược Thủy và Lưu thị đưa Nhược Huyên đi mua đất.
Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5016030/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.