"Sau đó bên phải mảnh đất hoang này, cháu cũng muốn cả ngọn núi kia nữa."
Điển sử và nha sai trợn tròn mắt. Trời đất ơi, chỗ này cộng lại cũng phải ba bốn ngàn mẫu đất hoang chứ ít gì? Mảnh đất này cách nguồn nước quá xa, khai phá ra trồng trọt cũng bất tiện, không biết họ mua làm gì?
Trồng cái gì mà chẳng cần nước chứ!
Nếu không thì mảnh đất hoang này gần thành như thế, trong thành thiếu gì người có tiền, họ chẳng nhẽ không biết mua về khai khẩn sao?
Chính vì ai cũng biết trồng chẳng sống được cái gì, hàng năm còn phải đóng thuế, là vụ mua bán lỗ vốn chắc chắn nên mới không ai mua.
Điển sử nói ra suy nghĩ trong lòng mọi người: "Huyên Bảo cô nương, nhiều đất hoang như vậy, cháu định trồng cái gì thế?"
Nhược Thủy sau khi quan sát địa hình xung quanh cũng không hiểu Huyên Bảo mua để làm gì. Đất này quá cằn cỗi, lại xa nguồn nước, thực sự không thích hợp trồng trọt.
Nhược Huyên lắc đầu: "Cháu tạm thời chưa biết, chỉ là thấy đất này tốt nên mua trước đã."
Nước thì nàng không lo, sẽ có nước thôi.
Mọi người: "..."
Thấy đất này tốt?
Đất này tốt chỗ nào?
Không thấy rác rưởi trong thành đều đổ hết ra bãi đất hoang này sao?
Điển sử nghe xong không khỏi khuyên can: "Đất này quá cằn cỗi, không có nước thì mua về chẳng trồng được gì đâu, hơn nữa cháu mua nhiều như vậy, cộng lại có đến ba bốn ngàn mẫu, thuế má hàng năm cũng không ít đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5016031/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.