Nhược Huyên cũng cảm thấy Ma Tôn khoác bộ lông ch.ó mùa hè chắc nóng lắm, bèn hỏi: "Anh Hiên Viên còn tơ Thiên Tằm không?"
"Không có." Hiên Viên Khuyết nhàn nhạt đáp.
Ma Tôn: "Gâu gâu gâu..." (Ngươi biết nuôi Thiên Tằm mà? Không có thì nuôi lứa nữa đi.)
Hiên Viên Khuyết như không nghe thấy, lật một trang sách. Tại sao hắn phải nuôi cho nó? Hai người bọn họ có quan hệ gì trong lòng nó không có chút ý thức nào sao? Nhược Huyên biết Thiên Tằm không dễ nuôi, nàng cũng không dám bảo Hiên Viên thần quân nuôi tiếp. Nhìn bộ váy trong tay, Nhược Huyên không kịp chờ đợi nói: "Ta đi thử váy đây."
Dứt lời Nhược Huyên ôm váy chạy tót vào phòng ngủ của Hiên Viên Khuyết.
Hiên Viên Khuyết cản không kịp! Đó là phòng ngủ của hắn, rốt cuộc nàng có biết nam nữ khác biệt không hả?
Hiên Viên Khuyết day day ấn đường, thôi bỏ đi, giờ bọn họ đều là trẻ con, không cần câu nệ quá.
Ma Tôn cảm thấy Hiên Viên Khuyết sẽ không nuôi Thiên Tằm cho mình, hắn quyết định đi xúi giục tiểu hoa yêu, bèn ba chân bốn cẳng chạy theo vào.
Đáng tiếc mới chạy được vài bước, cả người liền bay vèo ra ngoài.
Hiên Viên Khuyết cảm thấy cần thiết phải dạy dỗ đóa hoa kia thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân. Đực cái cũng phải khác biệt! Tốt nhất đừng có suốt ngày ôm con ch.ó chạy lung tung!
Nhược Huyên rất nhanh đã thay xong đồ mới bước ra.
Vải dệt từ tơ Thiên Tằm là vật của tiên gia, đao thương bất nhập, nước lửa bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5015812/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.