Hai ngày sau, Nhược Huyên vui vẻ ôm Tiểu Bạch lên núi, hỏi mượn cây ăn quả của Hiên Viên Khuyết để ươm giống.
Đất hoang mấy ngày nữa là khai phá xong, có thể trồng cây giống được rồi. Tuy đầu đông không phải thời điểm tốt nhất để trồng cây ăn quả, nhưng vẫn có thể sống được.
Cổ chưởng quầy dẫn hai đứa trẻ ra vườn cây, "Huyên Bảo cô nương nhìn trúng cây nào cứ việc nói."
Nhược Huyên chỉ vào một cành vải nói: "Cành cây như thế này là được ạ."
Cổ chưởng quầy bảo người quản lý vườn cây: "Đào cây vải này lên."
"Vâng." Người quản lý cầm cuốc định làm.
Nhược Huyên vội ngăn lại: "Không phải, cháu không cần cả cây, cháu chỉ cần cành này thôi. Cháu muốn ươm cành này thành cây con, không cần đào cả cây đâu ạ."
Người quản lý là tay trồng cây lão luyện, nghe vậy liền nói: "Huyên Bảo cô nương, cành cây không trồng sống được đâu, phải đào cả cây, giữ nguyên rễ và bầu đất thì tỉ lệ sống mới cao."
Dù là mùa xuân, chặt cành cắm xuống đất cũng khó sống, huống chi giờ sắp vào đông.
Nhược Huyên xua đôi tay mũm mĩm: "Cháu muốn kích thích cành này ra rễ ngay trên cây, khi nào nó mọc rễ thành cây con rồi mới cắt đem đi trồng. Như vậy cũng giống như đào cả cây thôi, đều có rễ, hơn nữa năm sau là có thể ra hoa kết quả rồi."
Người quản lý: "?"
Hắn có chút không hiểu.
Nhược Huyên bèn giải thích cặn kẽ cách chiết cành: làm sao để kích thích cành ra rễ ngay trên cây mẹ, đợi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5015811/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.