Trưởng thôn tức giận nói: “Các người làm người kiểu gì thế hả? Định gài bẫy trẻ con à! Ta nói cho các người biết, sợ thì đừng có trồng, đừng có trồng xong không có thu hoạch lại quay ra ăn vạ Nhược gia! Trồng hay không là việc của các người! Các người thu được lương thực cũng có chia cho Nhược gia đâu! Nếu ai dám chơi xấu, lão t.ử đuổi khỏi thôn!”
Mẹ Đại Ngưu nghe xong cười nhạo: “Tôi đâu có nghĩ thế, chỉ muốn xác định một chút thôi! Nếu không chắc chắn thì tôi không trồng.”
“Đúng vậy! Chúng tôi đâu có ý đó, đây chẳng phải vì lòng dạ rối bời, không biết làm sao, muốn xác nhận chút thôi mà?”
Trưởng thôn xua tay: “Chuyện này ai mà xác định được? Các người muốn sao thì tùy! Giống như ta, ta sẽ trồng theo Nhược gia, lỗ lãi ta tự chịu, tuyệt đối không liên quan đến Nhược gia! Các người ai giống ta, tự gánh vác được hậu quả thì trồng thử! Bằng không thì đừng thử, kẻo hại người hại mình!”
Vài hộ gia đình thân thiết với Nhược gia cũng quyết định trồng theo, sôi nổi lên tiếng.
Vĩnh Phúc gật đầu: “Trưởng thôn nói đúng! Tôi cũng thế! Tôi cũng theo Nhược gia trồng thêm một vụ, mạ tôi đã ủ rồi! Bất luận thành hay bại đều không liên quan đến Nhược gia.”
Quảng Tài: “Tôi cũng theo Nhược gia, thành hay không cũng chẳng sao! Cùng lắm mất trắng thì tốn chút sức lực và mấy cân thóc giống thôi!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5015800/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.