Nhược Huyên liền nói với bà Lôi và các anh: “Bà nội, các anh ơi, nhà mình có khách đến! Chắc là người nhà của mấy bạn hôm qua em và anh Hiên Viên cứu, chúng ta xuống núi trước đi!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Bà Lôi nghe vậy nhìn về phía quan đạo, thấy vài chiếc xe ngựa liền gật đầu: “Đi, mau về tiếp đón khách. Người ngợm toàn bùn đất thế này, còn phải thay bộ quần áo khác nữa.”
Bà Lôi vội vàng dẫn lũ trẻ xuống núi.
Thôn dân thuận miệng hỏi một câu, bà Lôi đáp lại: “Trong nhà có khách tới.”
Lúc này mọi người mới nhìn thấy trên đường thôn xuất hiện một hàng dài hơn mười chiếc xe ngựa.
Chân Nghi hôm nay cũng tới khai hoang. Lão Chân và mụ Đàm cũng tới, chẳng qua hai người này không phải loại chịu khó làm việc, họ chỉ muốn đến kiếm chác chút tiền.
Đợi bà Lôi đi xa, lão Chân lên cơn thèm thuốc, ngậm một cọng cỏ nói: “Nhiều xe ngựa thế kia, Nhược gia lúc này lại có khách quý nào tới thế?”
Trong nhà có xe ngựa đều là nhà phú quý, đã tới tận cửa thì quà cáp sao thiếu được? Nhà giàu tặng quà toàn là sơn hào hải vị, lăng la tơ lụa chứ gì? Lòng lão Chân ngứa ngáy khó nhịn!
Đáng tiếc, mấy anh em nhà Nhược gia đều quá giỏi đ.á.n.h đấm.
Lão Chân nhớ lại cảnh Nhược Thủy xách mình lên dễ như trở bàn tay, trong lòng liền chùn bước. Sợ gả con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5015801/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.