Ma Tôn: “...”
Đáng yêu? Không đủ oai phong?
Bắt chuột thì còn được?
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đây là cái lời lẽ hổ báo cáo chồn gì vậy? Đang nói hắn sao?
Sống không còn gì luyến tiếc! Sống không còn gì luyến tiếc nữa rồi!
Nhược gia mở tiệc rượu, hầu như toàn bộ dân trong thôn đều tới.
Bàn tiệc đặt từ trên trấn về, có cá có thịt, tổng cộng mười hai món, trong đó mười món là món mặn. Rượu ngon thịt béo, ăn uống no say xong, mọi người vẫn chưa giải tán, tụ tập lại vui vẻ trò chuyện.
Trưởng thôn cao hứng nói: “Huyên Bảo à! Cháu đúng là tiểu phúc bảo của mọi người, cứu bá tánh cả huyện, thảo nào Hoàng thượng cũng ban thưởng cho cháu! Lão già này cả đời nằm mơ cũng chưa từng thấy thánh chỉ trông tròn méo ra sao, không ngờ lại thấy ngoài đời thật. Huyên Bảo à, sau này trưởng thôn ông nội sẽ đi theo cháu lăn lộn! Cháu bảo trồng thêm một vụ lúa nước, ta liền trồng theo một vụ, cháu trồng cây ăn quả, ta liền trồng cây ăn quả, cháu đừng quên mang theo ông nhé!”
Nhược Huyên đang ngồi cạnh mẹ gặm cái đùi thỏ, nghe vậy liền nói: “Được ạ, đến lúc chuẩn bị cây giống và hạt giống cháu cũng sẽ chuẩn bị thêm một phần cho ông trưởng thôn.”
“Ha ha, tốt, tốt!”
Các thôn dân khác nghe xong trong lòng có chút ghen tị, nhưng bọn họ không có tiền mua núi hoang a!
Gần đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5015799/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.