Hiên Viên Khuyết: “……”
“Không nuôi được động vật, chỉ trồng được thực vật thôi.”
“Vậy à!” Mặt thất vọng.
“Ừ.” Khóe miệng hắn không nhịn được hơi nhếch lên.
“Nhưng cũng không sao, có thể đựng đồ là tốt rồi, giờ còn trồng được cây, thật sự quá tốt! Cảm ơn anh Hiên Viên!”
Nhược Huyên cũng móc ra một miếng ngọc bội đưa cho hắn: “Hoàng thượng ban thưởng, mượn hoa hiến phật.”
Ngọc bội là ngọc Hòa Điền, hình tròn khắc hoa văn mây lành và chim thụy điểu.
Cũng không phải miếng ngọc tốt nhất hắn từng thấy, nhưng tràn ngập hương hoa của nàng. Bởi vì nàng đã ếm một cái tiểu tiên thuật bên trong, có thể bảo bình an.
Tuy nói đối với hắn thì cũng chẳng cần thiết lắm, nhưng Hiên Viên Khuyết không nói gì, thu lại, nhàn nhạt đáp: “Cảm ơn.”
Nhược Huyên không kịp chờ đợi muốn về thử xem cái túi Càn Khôn này chứa được bao nhiêu đồ.
“Anh Hiên Viên, hôm nay nhà ta mời cả thôn ăn tiệc, anh cũng đi nhé! Ta về nhà trước đây.”
Hiên Viên Khuyết vốn không thích nơi đông người nên trực tiếp từ chối: “Không đi.”
Hiên Viên lão phu nhân xách theo hộp thức ăn đi tới: “Huyên Bảo, ca ca không đi, bà đi cùng cháu.”
“Được ạ!” Nhược Huyên đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ tới con bướm của mình, nàng nói: “Anh Hiên Viên, trả con bướm cho ta!”
Hiên Viên Khuyết: “...”
Trước mặt Hiên Viên lão phu nhân, Hiên Viên Khuyết đành trả lại đôi bướm đã bị bóp méo mó cho Nhược Huyên.
Nhược Huyên nhận lấy con bướm, phát hiện nó đã bị biến dạng, nàng ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5015798/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.