Vừa lúc này Ngọc Hoa vào bẩm báo: “Chủ tử, Huyên Bảo cô nương tới.”
Thái hậu lập tức đuổi Bàn công công đi: “Lui ra đi, đừng để Huyên Bảo gặp.”
“Vâng, nô tỳ cáo lui. Hoàng thượng nhờ nô tỳ nhắn Thái hậu nhớ bảo trọng thân thể.”
Hiên Viên lão phu nhân vừa đi ra thì Nhược Huyên cũng vừa vặn chạy vào.
Nhược Huyên đưa chiếc hộp gỗ và chiếc vòng tay phỉ thúy cho bà: “Bà Hiên Viên, cháu tặng bà. Vòng tay bà nhớ đeo tùy thân nhé, có thể bảo bình an đấy ạ.”
Mỗi món quà nhỏ Nhược Huyên tặng mọi người đều được nàng ếm một tiểu tiên thuật, có thể xu cát tị hung, bảo vệ bình an một lần. Nếu ai đó kích hoạt tiên thuật rồi, sau này nàng sẽ bổ sung lại cho họ.
Hiên Viên lão phu nhân vui vẻ nhận lấy chiếc hộp: “Đây là cái gì thế?”
“Dạ minh châu ạ, một viên thật lớn, rất sáng! Cháu đi tìm anh Hiên Viên đây! Lát nữa mọi người qua nhà cháu ăn tiệc nhé! Hôm nay nhà cháu mời cả thôn ăn tiệc.” Nhược Huyên đưa đồ cho Hiên Viên lão phu nhân xong, bỏ lại câu này rồi không kịp chờ đợi mà chạy biến đi.
Trong lòng Hiên Viên lão phu nhân ấm áp. Dạ minh châu là vật hiếm có, Hoàng thượng cũng chỉ ban thưởng cho bà một viên.
Lần trước lúc lụt lội, bà chuyển đến sơn trang, không mang theo dạ minh châu, buổi tối đi vệ sinh không tiện nên buột miệng than một câu. Không ngờ Huyên Bảo nghe xong lại luôn ghi nhớ trong lòng, có được cái là lập tức mang tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/5015797/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.