Nàng vừa leo lên xe, còn chưa ngồi vững, Hiên Viên Khuyết liền ra lệnh: “Đi thôi!”
Cổ chưởng quầy lập tức đ.á.n.h xe rời đi.
Tiết Giai Kiệt còn muốn hỏi Huyên Bảo thích ăn gì để mai mang tới, nhưng chưa kịp hỏi thì xe ngựa đã chạy xa.
Hà thị nhìn theo chiếc xe ngựa đi xa, bĩu môi bất mãn: “Một con nhãi ranh ba tuổi mà tưởng mình là thần y chắc? Trẻ con không khỏe thì tìm đại phu mới đúng! Tìm nó có tác dụng gì?”
Nói xong, bà ta ôm con trai, hành lễ cảm tạ Trương huyện lệnh và Yến Hành.
Yến Hành trực tiếp quay đầu đi về phía quân doanh, một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho Hà thị. Hắn còn phải dẫn người đi điều tra kỹ sổ sách và kho vũ khí của Võ Bị Tư, còn phải sắp xếp người đi xét nhà Tướng quân phủ nữa.
Hà thị: “...”
Trương huyện lệnh chỉ cười nhạt với Hà thị một cái, sau đó nói với mọi người: “Bọn trẻ bị kinh sợ, mọi người mau đưa con về phủ đi! Nên tìm đại phu xem cho yên tâm.”
Nói xong ông cũng chỉ huy quan binh áp giải những kẻ bị thiên lôi đ.á.n.h đen thui đi.
Những người khác đều không để ý đến Hà thị, sôi nổi ôm con lên xe ngựa rời đi. Trên xe, họ đều hỏi thăm con mình về chuyện của Nhược Huyên và Hiên Viên Khuyết. Họ tưởng hai đứa trẻ là anh em ruột.
Kết quả bọn trẻ cái gì cũng không biết, chỉ biết vết thương trên người là do Nhược Huyên chữa khỏi. Nguyên nhân là lúc ngủ mơ thấy Nhược Huyên bôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4994645/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.