“Không cần, chỗ đó đều là người khác cho muội, cũng là phần muội xứng đáng được nhận.” Hiên Viên Khuyết vẫn nhắm mắt tu luyện, mi mắt không hề động đậy, nhàn nhạt nói.
Nhược Huyên vui vẻ cất đi: “Hiên Viên ca ca, 6000 lượng, có thể mua được một cửa tiệm rất lớn đúng không?”
Hiên Viên Khuyết: “Ừ, muội muốn mua cửa tiệm thì có thể hỏi Cổ chưởng quầy.”
Cổ chưởng quầy lập tức nhiệt tình tiếp lời: “Huyên Bảo cô nương, cửa tiệm tốt thì ở trên trấn giá khoảng năm lượng một thước, huyện thành mười lượng một thước, phủ thành ba mươi lượng, còn ở kinh thành thì từ năm mươi đến một trăm lượng một thước.”
“Đây là giá cửa tiệm có kèm hậu viện, thường thì mua tiệm sẽ tặng kèm hậu viện. Cửa tiệm không kèm hậu viện thì rẻ hơn khoảng một phần ba.”
“Bác Cổ Hiên vì hậu viện rất rộng nên lúc trước mua tốn khoảng năm ngàn lượng. Huyên Bảo cô nương muốn mua ở đâu, ta sẽ giúp cô nương lưu ý.”
Thời đại này cửa hàng trong thành đa số đều có hậu viện lớn nhỏ phía sau. Phía trước buôn bán, phía sau để ở và chứa hàng, rất tiện lợi.
Nhược Huyên nói: “Cảm ơn Cổ gia gia, ở huyện thành hay phủ thành đều được ạ, hậu viện không cần quá lớn, cháu muốn dùng để mở thư phòng.”
“Được, ta sẽ giúp Huyên Bảo tiểu thư lưu ý, cô nương không cần khách sáo.”
Cổ chưởng quầy chợt nhớ ra Huyên Bảo cô nương chắc chắn sẽ thích xem cảnh này, vì thế hắn đ.á.n.h xe đi thẳng vào trong thành.
Một canh giờ sau, xe ngựa dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4994646/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.