"Ái chà, Huyên Bảo hôm nay mặc quần áo mới thật xinh đẹp! Vừa xinh đẹp lại vừa biết thương người, không uổng công tiểu thúc mua đồ tốt cho cháu!" Nhược Xuyên xoa đầu cháu gái nhỏ, vui vẻ nhận lấy bát nước uống ừng ực.
Được khen xinh đẹp, Nhược Huyên vốn đã vui, nghe thấy có đồ tốt lại càng vui hơn.
Nàng nhìn thấy trên xe đẩy chỉ có một quả dưa hấu, một rổ quýt, một hộp điểm tâm và một cái hộp gỗ tinh xảo, còn có một túi hạt giống.
Nhược Huyên ngửi ngửi, đều là hạt giống d.ư.ợ.c liệu, nàng vui vẻ nói: "Tiểu thúc bán hết hổ, cáo trắng và sói rồi ạ? Nấm báo mưa cũng bán rồi sao? Bán được bao nhiêu tiền thế ạ?"
Nhược Xuyên uống xong nước, đặt bát xuống, một tay bế bổng cháu gái lên: "Đều bán hết rồi, hổ và cáo trắng bán chung được 260 lượng, ba con sói bán được 100 lượng, sọt nấm báo mưa kia ta bán được 20 lượng bạc, chỗ măng tứ phương vừa vặn một trăm cân, ba văn một cân, bán được 300 văn. 300 văn đó ta ghé Thải Điệp Hiên mua ít điểm tâm về cho Huyên Bảo và các anh ăn, còn mua một ít hạt giống d.ư.ợ.c liệu, hiện tại còn lại 480 lượng!"
Nhược Huyên tính toán một chút, lắc lắc cái đầu nhỏ: "Không đúng ạ! Tiểu thúc tính sai rồi, còn lại 380 lượng mới đúng!"
Nhược Xuyên không ngờ Huyên Bảo lại thông minh như vậy, nhanh như thế đã tính ra con số không đúng, hắn hàm hồ nói: "Ừ, tiểu thúc lấy một số bộ phận của hổ, cáo trắng và sói ra bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4945444/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.