"Xin lỗi, ta và ngươi chưa từng làm phu thê, dù chỉ một khoảnh khắc cũng không có! Ngươi nếu còn dám dây dưa với ta, ta sẽ báo quan!"
Triệu thị: "... Dù sao thì, chàng không đồng ý ta sẽ không thôi, ta cứ quỳ ở đây!"
Nhược Hà mềm lòng, nhất định sẽ không bỏ mặc mụ!
Nhược Hà không thèm để ý đến mụ nữa, quay đầu nói với Cổ chưởng quầy: "Cổ chưởng quầy, để ông chê cười rồi!"
Cổ chưởng quầy cười cười: "Tam gia nói đùa, phụ nữ đ.á.n.h nhau thì có liên quan gì đến ngài, ngài chẳng qua là thấy chuyện bất bình rút d.a.o tương trợ mà thôi."
Nói xong ông lại nhìn về phía xe gỗ phía sau, lảng sang chuyện khác: "Tam gia thật lợi hại, một người mà chặt được nhiều gỗ như vậy. Ta giúp Tam gia cùng đẩy xe về nhà nhé."
Cổ chưởng quầy biết Nhược Hà lên núi chặt gỗ, bởi vì sáng sớm nay lão phu nhân thấy hắn lên núi, còn mời ông đến thôn trang một chuyến dặn dò vài câu.
Cổ chưởng quầy chỉ không ngờ Nhược Hà một mình cũng có thể chặt được nhiều gỗ như vậy, hơn nữa còn vác xuống núi.
Người nhà họ Nhược sức lực lớn, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Nhược Hà cười cười: "Chỉ là có chút sức lực thôi, không nói là lợi hại được. Hơn nữa mấy khúc gỗ này cũng không tính là quá to, rất nhẹ, không cần phiền Cổ chưởng quầy, ta có thể tự vận chuyển xuống núi."
Mấy chục cây gỗ sam này hắn định dùng để làm xà nhà.
Nhược Hà phụ trách chuyện xây nhà, xây nhà ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4945443/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.