Triệu thị cân nặng hơn hai trăm cân, Chân Nghi bị mụ ta đè nặng, chỉ có thể dùng sức túm lấy tóc Triệu thị, đẩy thế nào cũng không ra, nàng ta đau đến trào nước mắt: "Ta không có, bà phát điên cái gì vậy? Cho dù ta muốn gả cho Nhược Hà, thì liên quan gì đến bà? Bà đã bị Nhược Hà bỏ rồi! Buông ta ra, đừng trách ta không khách khí!"
"Ta biết ngay là ngươi còn tơ tưởng đến Nhược Hà mà..."
Nhược Huyên đứng xem đến ngây người!
Cổ chưởng quầy đang định tiến lên can ngăn hai người, lúc này Nhược Hà đang gian nan đẩy một chiếc xe chở gỗ lớn xuống núi, thấy Chân Nghi lại bị Triệu thị cưỡi lên đ.á.n.h liền hô to: "Triệu thị đang làm cái gì vậy? Còn không mau buông Chân Nghi ra?"
Hắn buông tay đẩy xe, vội vàng chạy tới.
Triệu thị nghe thấy giọng Nhược Hà mới chịu buông Chân Nghi ra, trên khuôn mặt to bè thoáng qua một trận chột dạ.
Nhược Hà chạy tới đỡ Chân Nghi dậy, nhìn khuôn mặt sưng đỏ và đầu tóc rối bù của nàng, vừa áy náy lại vừa đau lòng: "Cô không sao chứ?"
"Không sao!" Chân Nghi lạnh lùng đáp một câu, tránh đi bàn tay của Nhược Hà, tự mình bò dậy rồi chạy đi thẳng.
Nhược Hà phẫn nộ trừng mắt nhìn Triệu thị: "Ngươi lại phát điên cái gì vậy?"
Cái mụ Triệu thị này, trước kia hắn và Chân Nghi gặp nhau trên đường chỉ chào hỏi một tiếng, bị mụ ta biết được, mụ ta đều sẽ tìm cơ hội đ.á.n.h Chân Nghi một trận.
Hiện tại hắn đã bỏ mụ ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4945442/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.