Bất quá nàng sợ cái gì chứ? Nàng lại không có làm chuyện xấu!
Nhược Huyên quay đầu lại, cười đến xán lạn: "Hiên Viên ca ca, muội mời huynh ăn bồ câu nhé? Còn có nấm báo mưa, cái nấm màu trắng mặc váy nhỏ ấy, ăn rất ngon, muội sẽ mang một ít cho huynh và Hiên Viên nãi nãi. Muội hái được rất nhiều, đem ra tửu lầu bán nhất định có thể kiếm không ít tiền."
Nghĩ đến việc có thể kiếm bạc, nụ cười của Nhược Huyên càng thêm rạng rỡ.
Khí lạnh trên người Hiên Viên Khuyết dưới nụ cười xán lạn như nắng gắt ấy liền phai nhạt đi một ít. Nghe nàng nói xong, hắn nhìn thoáng qua chiếc áo cũ giặt đến trắng bệch trên người nàng, sắc mặt lạnh lùng cuối cùng cũng dịu lại.
Nàng cũng chỉ là mưu sinh mà thôi! Thôi bỏ đi! Chuyển thế trở thành một thành viên của Nhược gia khốn cùng hoạn nạn, nàng chẳng qua là dựa vào bản lĩnh chính mình để cầu ba bữa cơm no, lại không hại người. Vì sao lại không thể dùng tiên thuật? Đến nỗi bị người phát hiện... Thì tính sao? Có hắn ở đây, ai có thể làm gì nàng?
Hiên Viên Khuyết nghĩ thông suốt xong, nhàn nhạt nhìn đóa hoa này một cái, khẽ gật đầu: "Ừ."
Nhược Huyên sửng sốt. Ơ, Hiên Viên Thần Quân không trách nàng tùy tiện dùng tiên thuật sao?
Mắt to nàng sáng lấp lánh, kéo tay Hiên Viên Khuyết: "Hiên Viên ca ca, ăn lẩu không thể thiếu gà và dê béo, chúng ta đi bắt gà rừng cùng sơn dương đi, muội bắt không nổi nữa rồi. Trong rừng trúc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4945420/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.