Nhược Huyên vừa nghe cũng không dám làm nữa, chuyển sang bắt gà rừng vậy!
Lẩu thì không thể thiếu thịt, lẩu dê béo cực kỳ ngon, nhưng gần đây không có dê núi, thịt gà cũng ngon rồi.
Nhược Huyên khống chế tốt, phóng thích một chút hơi thở cỏ cây ra ngoài. Loại hơi thở này chỉ có thể hấp dẫn động vật ăn cỏ. Rất nhanh, một con gà rừng chưa tới nơi nhưng tiếng "ha ha ha" đã tới trước.
Nhược Hàng mấy huynh đệ nghe thấy tiếng gà rừng kêu, mắt đều sáng lên, nấm báo mưa cũng không hái nữa, nhao nhao rút ná cao su giắt ở thắt lưng ra, tùy tiện nhặt lên một hòn đá nhỏ chuẩn bị b.ắ.n gà rừng.
Nhược Huyên thấy thế lập tức hỏi anh trai ruột: "Ca ca, huynh tuổi còn nhỏ, độ chính xác không đủ, đưa ná cho muội!"
Nhược Huyền: "..." Muội muội có phải hay không đã quên hắn là anh trai chứ không phải em trai? Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Muội muội, muội mới là nhỏ tuổi nhất, ná muội cũng chưa từng chơi, muội có nhớ không?"
Nhược Huyên đương nhiên không thừa nhận chính mình nhỏ tuổi nhất, nàng đều sống cả trăm năm rồi, bất quá ná cao su đúng là nàng chưa từng chơi. Nàng gật gật đầu nhỏ: "Đúng ha, trước kia muội đều không cử động được, là chưa có chơi qua, cho nên hiện tại muội rất muốn chơi thử! Ca ca cho muội chơi thử được không?"
Lời này làm mấy huynh đệ đều đau lòng! Bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4945419/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.