Hiên Viên Khuyết sợ nàng mỗi ngày lên núi đem linh khí dùng hết vào việc ủ chín trái cây cùng bắt gà rừng, chim chóc, đến lúc đó ngay cả năng lực tự vệ cũng không có. Hắn có thể che chở nàng, nhưng nàng tự mình có năng lực thì càng thêm vạn vô nhất thất.
Ánh mắt Nhược Huyên sáng lên, cuối cùng cũng tới!
"Hiên Viên ca ca yên tâm, muội sẽ giữ lại linh lực để cáo trạng cái tên đại phôi đản kia với ông trời!"
Hiên Viên Khuyết liền không nói gì nữa. Đóa hoa này tuy rằng không nghe lời, nhưng nặng nhẹ vẫn phân biệt rõ ràng. Dùng tiên thuật cũng là vì kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng mấy con gà rừng, bồ câu này thì kiếm được bao nhiêu tiền? Hắn phóng thần thức ra, cảm nhận xem nơi nào có con mồi đáng giá một chút.
Hướng Tây Nam mười dặm có mấy con hươu đang bị ba con sói truy cắn, sói cùng hươu đều đáng giá hơn gà rừng nhiều, dẫn chúng nó lại đây!
Tiểu Huyên hoa kiếp trước có thù oán với sơn dương tinh, cách đó không xa vừa lúc có mấy con sơn dương đang ăn cỏ, dẫn chúng nó lại đây.
Hướng Đông Bắc hai mươi dặm có một con hồ ly trắng (bạch hồ),Hiên Viên Khuyết biết Lưu thị đang may áo cho Nhược Huyên, dùng lông thỏ viền cổ áo, lông bạch hồ chẳng phải quý giá hơn lông thỏ sao? Dẫn nó lại đây!
Chính Bắc năm mươi dặm có một con hổ già đang tấn công một lão giả hái thuốc, con hổ này đã c.ắ.n c.h.ế.t nhiều người, về sau gặp người đều sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4945421/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.