Lúc này, cậu bé ăn mặc sang trọng kia vẻ mặt đắc ý nói: "Cha ta là Thiên phu trưởng, nương ta là Thiên phu trưởng phu nhân. Các ngươi không xin lỗi, ta sẽ bảo cha ta bắt các ngươi vào quân doanh!"
Chu thị đứng đó, chờ bọn họ xin lỗi, dập đầu tạ tội. Bà ta cảm thấy mấy đứa trẻ này trông hơi quen mắt, nhưng nhìn quần áo cũ nát của chúng, lại cảm thấy mình không hề quen biết.
Lưu thị khóa cửa xong vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy Chu thị liền không nhịn được châm chọc: "Ôi chao, hóa ra là Thiên phu trưởng phu nhân! Ta còn tưởng là Hoàng hậu nương nương giá lâm chứ! Uy phong gớm, không đụng vào người cũng bắt người ta dập đầu xin lỗi! Sao nào, có muốn trị tội c.h.ế.t cho chúng ta không?"
Lưu thị nói xong, không thèm để ý đến bà ta nữa, ngồi xổm xuống kéo tay Nhược Hàng xem xét, lại thổi nhẹ vào vết thương, ân cần hỏi: "Hàng ca nhi có đau không, còn chỗ nào bị thương nữa không?"
"Không đau ạ." Nhược Hàng lúc này thực sự không thấy đau nữa, muội muội vừa thổi cái là hết đau ngay.
Chu thị nhìn thấy Lưu thị sắc mặt liền biến đổi, bà ta theo bản năng liếc nhìn Nhược Chu.
Nhược Chu đang dùng ánh mắt lạnh băng nhìn bà ta.
Chu thị vừa rồi thực sự không nhận ra Nhược Chu, dù sao lúc bà ta tái giá Nhược Chu mới bốn tuổi, giờ cậu bé đã gần mười hai tuổi, từ một đứa trẻ nhỏ xíu biến thành thiếu niên.
Thay đổi vẫn là rất lớn!
Còn về những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4914800/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.