Bà ta cười khẩy, ra vẻ ưu nhã mân mê chiếc nhẫn hồng ngọc tinh xảo trên tay: "Nhược phu nhân muốn đến Thiên Hương Lâu dùng cơm sao? Nhưng Thiên Hương Lâu không phải ai cũng vào ăn được đâu, ngày thường đến Thiên Hương Lâu ăn cơm toàn là quý nhân, dù có bạc cũng cần đặt bàn trước. Còn nữa, Nhược phu nhân có biết trong đó một bát cơm trắng cũng có giá hai mươi văn không?"
Nói xong, bà ta vươn ngón tay ngọc thon dài ra đếm: "Các người tổng cộng sáu người, cho dù chỉ ăn cơm trắng cũng mất một trăm hai mươi văn. Nhược phu nhân, cô mang đủ bạc không? À không đúng, thứ như bạc chắc cô không có đâu, cô mang đủ tiền đồng không?"
Lưu thị như không nghe thấy gì, tiếp tục đi về phía Thiên Hương Lâu, dùng hành động để chứng minh có ăn nổi hay không.
Chu thị chỉ cảm thấy bà đang làm bộ làm tịch, cười khẩy, có cốt khí là tốt, nhưng bà ta xứng có cốt khí sao? Hy vọng lát nữa đi đến cửa Thiên Hương Lâu, bị người ta chặn lại không cho vào, bà ta cũng vẫn giữ được cốt khí như thế.
Bà ta dắt con trai ra vẻ yểu điệu đi phía sau: "Phải rồi, người ra vào Thiên Hương Lâu không giàu thì sang, Nhược phu nhân nhớ trông chừng con mình cho kỹ nhé! Nếu lại giống như vừa rồi, không có chút giáo dưỡng nào va chạm vào quý nhân thì phiền phức to đấy!"
Nhược Huyên cảm thấy cái miệng của người đàn bà này thật phiền phức, liền ném một cái tiên thuật chuyên trị thói chanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4914801/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.