Nhược Huyên ngồi trên xe đẩy, vừa phơi nắng vừa nhìn Lưu thị đếm số tiền lẻ còn lại. Vào thành mất hai văn, ăn hoành thánh tốn mười văn; mua kẹo hồ lô hết năm văn; mua lương thực hết 106 văn; mua thịt và xương ống hết 30 văn, tiền khám bệnh và bốc t.h.u.ố.c cho bác cả, bác ba hết tổng cộng một ngàn năm trăm mười văn, trong đó mười văn là tiền khám, đây là do bốc t.h.u.ố.c chỉ tính theo giá nhập d.ư.ợ.c liệu mới rẻ như vậy.
Lưu thị đếm xong, vui vẻ nói: “Tổng cộng tiêu hết 1663 văn, còn dư lại 72 văn. Ngày mai bán hồng chắc cũng được một lượng bạc nữa.” Nhược Thủy gật đầu: “Ngày mai có tiền thì để dành mua bông mới.” Huyện Sa Khê ở phương Nam, nơi này không trồng được bông, bông đều vận chuyển từ phương Bắc tới, đặc biệt đắt. Giờ đã vào thu, quả dại trên núi nhiều, thú rừng cũng nhiều, hắn sẽ lên núi săn b.ắ.n thêm vài chuyến, kiếm thêm chút tiền để may cho mẹ của các con và nương hắn mỗi người một chiếc áo bông mới.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nhược Huyên đột nhiên hiểu vì sao cha ruột lại không nỡ ăn hoành thánh. Bạc tiêu nhanh quá, không đủ ăn rồi! Chữa bệnh tốn kém thế này, hay là nàng chăm chỉ tu luyện để chữa trị cho bác cả bọn họ vậy! Nhưng Thần Quân nói trị bệnh cứu người cũng không được dùng tiên thuật trực tiếp, phải dùng t.h.u.ố.c để che mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902714/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.