Núi non hùng vĩ, trải dài bất tận, mây mù giăng lối không biết đường về. Nhược Thủy bế Nhược Huyên vững vàng đi trên con đường mòn vào núi. Ngọn núi gần thôn này rất lớn, trập trùng liên tiếp, ngày thường có rất nhiều dân làng lên núi hái rau dại, hái nấm, đốn củi, săn gà rừng, bẫy thỏ hoang... Vì thường xuyên có người qua lại nên động vật ít bén mảng tới, do đó khá an toàn, không có thú dữ lớn. Nhược Thủy cũng chỉ dám đưa con gái đi loanh quanh bên ngoài, không dám vào sâu trong núi, hắn nghĩ gặp được con mồi thì bắt, không thì thôi.
Nhược Huyên vào núi liền hít hà, sau đó chỉ về một hướng: “Cha, qua bên kia đi, bên kia có một cây thổ phục linh.” Thổ phục linh thì Nhược Thủy biết, vừa khéo hắn cũng nhận ra, trước kia khi Nhược Sơn về nhà từng dẫn hắn lên núi đào, thế là hắn bế Huyên Bảo đi qua đó. Thổ phục linh dùng rễ làm thuốc, có công dụng thanh nhiệt giải độc, trừ thấp. Người trong thôn rất thích nấu canh thổ phục linh hầm với rễ cây ngũ chỉ mao đào, đậu đỏ và ý dĩ.
“Ở ngay kia kìa!” Một lát sau, Nhược Huyên chỉ vào chỗ cách đó không xa nói. Nơi này đã khá hẻo lánh, nhưng Nhược Thủy là người từng một quyền đ.á.n.h c.h.ế.t hổ, nên hắn không sợ. Hai vợ chồng nhìn kỹ, đúng là thổ phục linh thật! Lưu thị ngạc nhiên hỏi: “Huyên Bảo, sao con biết đây là thổ phục linh?” Cho dù người nhà từng đào mang về, nhưng mang về cũng chỉ là phần rễ, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902715/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.