Bà cho gà ăn xong, nhặt hai quả trứng gà vẫn còn “nóng hổi”, trở lại nhà bếp, lấy một quả để hầm canh, quả còn lại bỏ vào hũ.
Trong hũ còn mấy quả trứng to nhỏ không đều, đều là do mấy đứa tôn t.ử mò mẫm dưới sông, trên núi nhặt trứng vịt hoang và trứng chim về. Cả nhà không nỡ ăn, đều để dành cho Huyên Bảo - đứa bé trước giờ chỉ ăn được thức ăn lỏng.
Bà cụ Lôi lại nấu một nồi cháo trắng, sau đó ra sân rửa sạch chỗ rau dại tối qua để lại, lát nữa làm bánh bột ngô rau dại. Ban ngày không giống ban đêm, uống bát canh rau dại ngủ một giấc là không thấy đói, nhưng ban ngày phải làm việc nhà nông, không ăn chút lương khô thì không có sức.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Bà cụ Lôi vừa rửa sạch rau dại, quay người lại liền thấy Nhược Huyên đầu bù tóc rối, dụi dụi mắt, mơ màng đi từ tây sương phòng ra.
Dáng vẻ đáng yêu đó khiến tim bà mềm nhũn! Không phải mộng, Huyên Bảo thực sự biết đi, biết nói!
Bà cụ Lôi vội vàng buông rổ rau trong tay xuống, chùi đôi tay ướt vào quần, lau khô rồi tiến lên bế Nhược Huyên, hôn một cái: “Huyên Bảo sao dậy sớm thế?”
“Đói, muốn ăn quả hồng với trứng gà.” Nhược Huyên chỉ chỉ những quả hồng trên cây, lại chỉ chỉ ra hậu viện.
“Hồng vẫn chưa chín, không thể...” Câu nói kế tiếp của bà cụ Lôi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902695/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.