Bà cụ Lôi nhìn vẻ mặt buồn rầu của cháu gái, khuôn mặt trắng nõn nhăn lại như cái bánh bao. Thật là vừa đáng yêu vừa buồn cười. Bà cố ý trêu chọc, bắt chước dáng vẻ của cô bé, nhăn mặt già thành cái lão bánh bao: “Huyên Bảo bảo phải làm sao?”
“Hái xuống, giấu đi, hai bà cháu mình từ từ ăn?” Nhược Huyên mở to đôi mắt đen láy, mong chờ nhìn bà cụ Lôi. Nàng thấy con sóc tinh bên bờ sông Nhược Thủy toàn giấu hạt thông trong hốc đá để ăn dần. Hơn nữa nàng còn chưa từng ăn quả hồng, thèm quá đi mất! Khi còn làm hoa, không cần ăn gì cả, lại còn luôn bị bọn thỏ tinh, sơn dương tinh rình rập đòi ăn. Những loài động vật ăn cỏ đó mỗi lần đều gặm nàng đến mức chỉ còn lại rễ, suýt c.h.ế.t mấy lần. Cho nên nàng cũng đặc biệt muốn ăn đồ ăn, nhất là thịt thỏ, thịt dê núi. Nàng vốn tưởng chờ mình hóa thành hình người là có thể ăn thịt dê, thịt thỏ. Không ngờ vừa mới hóa hình thì gặp ngay Ma Tôn của Ma tộc và Thần quân của Thiên tộc đại chiến bên bờ sông Nhược Thủy. Lúc nàng né tránh, xui xẻo bị Tru Tiên Thần Kiếm của Ma Tôn đ.â.m trúng, hồn phi phách tán ngay tại chỗ, sau đó liền chuyển thế làm người.
Nhưng làm người cũng tốt! Làm người cũng được ăn cái gì đó. Bát canh rau dại tối qua uống rất ngon.
Còn hai bà cháu mình từ từ ăn nữa chứ! Bà cụ Lôi nhìn ánh mắt mong chờ và dáng vẻ cổ linh tinh quái của cháu gái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902696/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.