Nhược Thủy lần đầu tiên tin vào ông trời: “Đây là ông trời phù hộ, Huyên Bảo cuối cùng cũng tỉnh rồi!” Lưu thị cũng thấy đúng: “Tướng công, ta muốn tìm ngày lành đi miếu trả lễ.” “Được.” Nhược Thủy còn muốn hỏi câu đầu tiên Huyên Bảo mở miệng có phải là gọi nương không, còn nói gì nữa.
Lúc này Nhược Huyên trở mình. Hắn lập tức im bặt. Hai người sợ đ.á.n.h thức hài tử, không dám nói chuyện nữa, động cũng không dám động, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm Nhược Huyên bị đói làm cho tỉnh giấc, bụng kêu ùng ục. Bữa tối qua chỉ có một chậu canh rau dại lớn. Bình thường buổi tối nàng sẽ được ăn một bát canh trứng, uống một bát canh rau dại. Đãi ngộ này cả nhà họ Nhược chỉ mình nàng có, nhưng bát canh trứng kia đã bị Triệu thị ăn mất rồi.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nhược Huyên lục lại ký ức thì biết do nhà quá nghèo, không có bạc mua lương thực, ăn không nổi cơm.
Nguyên nhân là do đại bá ở doanh trại bị ch.ó c.ắ.n bị thương, mắc bệnh ch.ó dại đi c.ắ.n người lung tung, phải đền bù không ít bạc. Nhị bá đi huyện thành thi cử, trời tối không nhìn rõ đường, ngã xuống núi gãy chân, chữa chân cũng tốn không ít bạc. Tam bá mắc bệnh về mắt, cứ đến tối là không nhìn thấy gì, khám bao nhiêu đại phu cũng không khỏi. Còn nàng vì vừa sinh ra đã không biết khóc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/4902694/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.