Cho nên nếu cuối cùng bị vả mặt, vậy hắn Sầm Kính Cử còn mặt mũi nào ở lại thư viện nữa? “Phu nhân cứ yên tâm,” Phương thị trầm mặt nói: “Nương nhất định sẽ tìm cách khuyên nhủ đại bá của con, để ông ấy đồng ý chuyện này.”
“Ngoài việc khuyên đại bá, còn một chuyện quan trọng nữa, nương,” Sầm Nhược Yên nói: “Chúng ta phải tìm cách gả Sầm Tiếu San đi, gả càng xa càng tốt. Nàng ta còn chễm chệ ở nhà, việc này sẽ khó bề giải quyết.”
“Nếu nàng ta đi xa, đại bá và đại bá nương không còn ai ở bên mắt, việc Kính Cử (nhi t.ử Phương thị) gánh vác công việc của cả hai phòng sẽ là danh chính ngôn thuận.” Ánh mắt Sầm Nhược Yên có vẻ u ám.
Dựa vào đâu Sầm Tiếu San có thể làm đại tiểu thư cao cao tại thượng, còn ta thì không thể?
Đợi khi đệ đệ ruột của nàng trở thành chủ nhân Sầm phủ, nàng cũng phải chọn lựa thật kỹ để gả vào một gia đình tốt hơn.
“Ừm,” Phương thị cũng gật đầu, nói: “Ta thấy cái tên Tưởng công tử, Hoắc công t.ử trong phủ này, chẳng lẽ là Sầm gia chọn làm rể thượng môn cho Sầm Tiếu San sao!”
“Tưởng công t.ử nhìn không giống lắm,” Sầm Nhược Yên nghi ngờ nói: “Tưởng công t.ử có vài phần quý khí, nói không chừng là tiểu thiếu gia nhà quan nào đó.”
“Còn về Hoắc công t.ử kia, thật sự khó nói,” Sầm Nhược Yên nghĩ đến hai lần gặp Tiểu Noãn xảy ra chuyện, sắc mặt không tốt nói: “Lần trước ta và Kính Cử đến bái phỏng, cũng gặp nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5020372/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.