Phương thị không đề phòng Sầm Tiếu San đột nhiên dẫn người vào, bị giật mình, trong lòng thầm mắng: Nha đầu này hành động ngông cuồng vô pháp vô thiên, đã bị đường ca một nhà làm hư rồi.
Phương thị lại liếc nhìn nữ nhi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, thầm nghĩ vẫn là nữ nhi mình tốt, văn tĩnh nhẹ nhàng, không như nha đầu Sầm Tiếu San kia, cả ngày điên điên khùng khùng.
Haiz, cũng chỉ là nhờ phúc của đường ca, đường ca là Tri phủ một châu. Nghe nói có rất nhiều công t.ử tốt muốn cưới Sầm Tiếu San! Chỉ riêng những người nàng nghe nói có danh có tính đã có ba năm hộ gia đình rồi.
Hơn nữa đều là nhà làm quan, kém nhất thì cha nhà trai cũng là Đồng tri.
Nghĩ đến đây Phương thị chỉ thấy đau ngực, nữ nhi nàng kém chỗ nào chứ, mọi mặt đều mạnh hơn Sầm Tiếu San không ít.
Nhưng ở quê nhà muốn trèo lên một gia đình quan chức để kết thân quả thực khó như lên trời.
Phương thị không cam lòng, nắm chặt chiếc khăn tay trong tay, nàng nhất định phải để nữ nhi mình gả cao! Không cần phải giống như nàng, cứ mãi ghen tị với nhà người khác.
Sầm Tiếu San cười lạnh nói: “Ta nói đường thẩm trước đó cứ vòng vo tam quốc hồi lâu là muốn làm gì, hóa ra là đang đ.á.n.h cái chủ ý này!”
Phương thị với vẻ mặt “ta là vì tốt cho ngươi” thâm trầm nói với Sầm Tiếu San: “Tiếu San à, con còn nhỏ, có một số chuyện con chưa hiểu, có một người huynh đệ chính là chuyện cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5020371/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.