“Tiểu Noãn,” Hoắc Yên do dự một chút nói: “Lần trước ta và nương đến trấn mua đồ, cố ý đi xem gần bến cảng, ta nhớ hồi nhỏ hai bên đường từ bến cảng thông vào trung tâm trấn vốn dĩ không có người qua lại, nhưng lần trước đi xem, bây giờ hai bên đường đã có người bày quầy hàng rồi, người còn khá đông, nhìn rất náo nhiệt.”
“Hai bên đường có rất nhiều quầy bán rau củ, dưa muối tự trồng, bán trứng gà, bán màn thầu bánh bao đều có, giống như một chợ phiên nhỏ vậy, ta thấy không chỉ những người làm việc ở bến cảng, chạy thuyền đến mua đồ, mà không ít người trong trấn cũng thường xuyên qua xem.”
“Muội nói có nhiều người như vậy rồi, chúng ta lại ra đó bày quầy bán đồ còn có thể kiếm tiền được không?” Hoắc Yên có chút không tự tin, ngập ngừng hỏi.
Quả thật là trời giúp ta vậy, Tiểu Noãn rất vui mừng, thương nhân càng tập trung thì hàng hóa mới càng dễ bán.
Hơn nữa, thứ mà nàng định bày quầy bán hoàn toàn khác với những thứ người bình thường bán, chờ khi nàng mở quán ăn vặt, tuyệt đối sẽ là người nổi bật nhất cả con phố! “muội dự định bán lương miến (mì lạnh),Ma Lạt Thang (lẩu cay Tứ Xuyên),đậu que muối xào thịt băm, màn thầu, hoa quyển các thứ,” Tiểu Noãn nói: “Hơn nữa vừa nghe tỷ nói, rất nhiều người không làm việc ở bến cảng, mà là người sống trong trấn, cũng đều đến đây dạo phố mua đồ, muội nghĩ chúng ta có thể làm thêm nhiều loại đồ ăn vặt khác nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5017542/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.