Nhà họ Hoắc tổng cộng đã chọn hơn mười hộ gia đình, đều là những người có thanh danh tốt trong thôn, trung hậu thật thà. Tiểu Noãn lại dặn đi dặn lại những người này, tuyệt đối không được tùy ý đem phiên tiêu đã chín tặng cho người khác, mọi người đều đồng ý.
Tiểu Ngũ T.ử từ phủ thành một đường bôn ba đến trấn. Ở chỗ bán súc vật trong trấn mua một con lừa, rồi lại về thôn, sớm đã mệt mỏi rã rời, vì thế nhà họ Hoắc đã dọn dẹp một chỗ để hắn nghỉ ngơi một đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Ngũ T.ử liền đến từ biệt gia đình họ Hoắc.
“Tiểu Noãn cô nương, ta còn phải vội vàng trở về chăm sóc Vương gia, từ đây đến phủ thành vẫn còn một ngày đường nữa, ta không nán lại đây đâu.” Ăn sáng xong Tiểu Ngũ T.ử đã muốn cáo từ.
Tiểu Noãn cũng không có ý định giữ hắn lại, “Vâng, đường xa ngươi cẩn thận nhé.” Tiểu Noãn nói.
Nhưng Tiểu Ngũ T.ử nói xong lại không động đậy, vẫn đứng trước mặt Tiểu Noãn, mắt nhìn cô chằm chằm, chớp chớp mắt nói: “Tiểu Noãn cô nương, cô nương không có thứ gì muốn ta chuyển lời cho Vương gia ư?” Cô nương ơi, Vương gia nhà ta đã tặng đồ cho cô nương đấy.
Khụ... Mặc dù, mặc dù chỉ là một con lừa đần và một chiếc xe kéo gỗ... Tiểu Ngũ T.ử có chút ngượng nghịu, sao mình lại còn mặt mũi mà hỏi Tiểu Noãn cô nương câu này cơ chứ, hắn nhất thời có chút xấu hổ.
“Chuyển cho Vương gia?” Tiểu Noãn ngẩn ra, rồi vỗ đầu nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/5017541/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.