🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Đau thì nói.”



Sau khi Thục Linh xử lý xong vết thương, Vĩ Thành bất đắc dĩ đảm đương trách nhiệm bôi kháng khuẩn.



May thay không phải bung chỉ, chỉ là lực hơi mạnh khiến miệng vết thương rỉ máu, cơ mà mất máu cũng đuối sức lắm chứ, chưa kể Thục Linh tự sơ cứu cho chính mình, giờ cô chẳng còn bụng dạ gồng dậy bôi thuốc nữa, tiện bề đẩy nhanh độ gần gũi bèn nhờ Vĩ Thành bôi hộ.



Thoạt đầu ngỡ rằng cậu sẽ thẳng thừng từ chối, trông cậu gượng gạo đấu tranh một hồi không ngờ lại quyết định hạ mình, giật lấy hộp thuốc.



Coi như có chút lương tâm đi.



Ngẫm kỹ thì lúc Vĩ Thành bế mình chạy, dáng vẻ sốt sắn hiếm hoi của cậu ấy khiến cô rất mong đợi, vì biểu cảm này chẳng mấy lần bộc lộ trên con người lạnh lẽo như cậu đâu.



Thuận đà, cơ may mục đích đạt được trước kỳ hạn cũng nên.



“Không đau, nhưng dịu dàng như vậy làm tôi không quen nổi, haha.” Thục Linh ngoe ngoảy loạn tóc đen tuyền, đá mắt về phía cậu.



Vĩ Thành thốt nhiên nhíu mày, “Nhiều lời.”



Dù độc miệng là thế nhưng tay cậu vẫn cần mẫn chấm thuốc, bỗng cứng sượng nghe Thục Linh trào phúng đâm chọt, “À, tất nhiên là cậu không muốn nghe tôi nói vậy. Chẳng là ngoài “ai đó” thì tôi là người đầu tiên được hưởng đặc quyền “một lần” này mà, biết ơn ghê.”



“Ai đó?” Vĩ Thành dời mắt từ vết thương lên gương mặt mỹ miều ngay đối diện, giọng trầm một tông tựa lời cảnh cáo, “Tưởng tượng

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-thu/3487299/chuong-23.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.