Sau đó bé giữ chặt lưới đánh cá, không cho đám chim sẻ đang giãy giụa bên dưới thoát ra.
Khoa Khoa lại nói: "Ký chủ, trong này có một con chim khác loại. Ngươi có muốn ghi nó lại luôn không?"
Mãn Bảo bèn đi tìm theo chỉ dẫn của Khoa Khoa, lúc này mới tìm được một con chim nhỏ lông xanh, mỏ của nó cũng khác với chim sẻ.
Mãn Bảo cảm thấy nó rất đẹp.
Bé cẩn thận đưa tay vào lấy nó ra, hỏi Khoa Khoa, "Nó tên là gì?"
"Không biết." Khoa Khoa trầm mặc một lúc mới nói: "Giống loài mà ngay cả ta còn không biết thường rất có giá trị."
Hai mắt Mãn Bảo tỏa sáng, đưa con chim này cho Khoa Khoa, Khoa Khoa vừa mới thu chim vào xong thì đám Đại Đầu đã dẫn người vọt tới đây.
Lúc Bạch Thiện Bảo đến nhà họ Chu, phần lớn người trong nhà vẫn còn đang ngủ, cũng may là hộ nhà nông, chỉ cần không phải là buổi tối hay nhà không có người, thì cổng lớn thường sẽ không đóng lại.
Bạch Thiện Bảo biết phòng của Đại Đầu, trực tiếp lẻn vào tìm người.
Đại Đầu dậy, tất nhiên Nhị Đầu cũng dậy, Đại Nha và Nhị Nha ở phòng bên cạnh cũng đi theo.
Mọi người nhìn đám chim sẻ giãy giụa dưới lưới đánh cá, phấn khích vô cùng, "Hai người siêu thật, thế mà có thể bắt được nhiều như vậy."
Bạch Thiện Bảo kiêu ngạo nói: "Chúng ta đổi chỗ khác chắc chắn còn bắt được nhiều hơn."
Đại Đầu cõng sọt tới, theo lời cô nhỏ dặn dò, sọt có cả nắp.
Bọn họ cẩn thận bắt từng con chim sẻ ra cho vào sọt, vừa bắt vừa đếm, đến khi đếm xong, ngay cả Đại Cát cũng phải kinh ngạc, thế mà có tận mười hai con.
Mọi người bắt chim vào xong, liền thu lưới đánh cá lại, nhìn thấy trên mặt đất có không ít vụn lúa mạch, Đại Đầu bèn ngây ngô khen hai người, "Cô nhỏ, hai người siêu thế, sao lại tìm được chỗ có nhiều lúa mạch như vậy?"
Mãn Bảo: "Tự chúng ta rải."
Đại Đầu chớp mắt, hỏi: "Cô nhỏ, hai người lấy lúa mạch từ đâu?"
Cậu theo bản năng nhìn về phía ruộng lúa bên cạnh, trừng to mắt, "Không phải là người lấy từ ruộng nhà Cẩu Đản chứ?"
Mãn Bảo cũng quay đầu nhìn ruộng lúa bên cạnh, ánh mắt sáng lên: "Sao ta lại quên mất, chúng ta có thể xuống ruộng nhà mình tuốt mà, không cần phải lấy lúa mạch từ trong nhà."
Lần này ngay đến Đại Nha và Nhị Nha cũng mở to mắt nhìn, cả kinh kêu lên: "Cô nhỏ, lúa mạch này là lấy từ trong nhà hả?"
Thấy cô nhỏ gật đầu, bốn đứa trẻ liếc nhau, lập tức nói: "Cô nhỏ, người đừng có nói với ông nội đấy."
Nếu không cô nhỏ có bị đánh không bọn họ không biết, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ bị mắng.
Vốn Mãn Bảo cũng chẳng định nói cho cha già, cho nên đồng ý rất sảng khoái.
Mọi người liền thu dọn đồ vật dời trận địa.
Mảnh ruộng chưa gặt lúa mạch có chim sẻ, mà chỗ lúa mảnh đã gặt rồi nhưng chưa gánh về nhà càng có nhiều chim sẻ hơn.
Lúc này có thêm đám Đại Đầu hỗ trợ, tốc độ của mọi người càng nhanh hơn, chỉ chốc lát sau đã căng được lưới, chọn chỗ lúc mới đi vào có nhiều chim sẻ bay lên nhất.
Mọi người dựng gậy căng lưới lên, sau đó yên lặng chờ chim sẻ sà xuống.
Đại Đầu cảm thấy thời gian chờ quá dài, nhìn mấy con chim sẻ sà xuống đó ăn nhiều lúa mạch trên đất nhà mình như vậy, lòng cậu rất đau.
Nhưng mà cô nhỏ bảo cậu không được kéo gậy lung tung, phải kiên trì đợi lâu một chút, phải đề chim nhỏ không còn đề phòng như trước mới được.
Ngoài ruộng tất nhiên sẽ không thoải mái bằng dưới tán cây, nằm dưới nắng to, Bạch Thiện Bảo lau mồ hôi trên mặt, nhỏ giọng nói với Mãn Bảo: "Lần sau chúng ta cứ làm ở dưới gốc cây thôi vậy."
Mãn Bảo cũng cảm thấy nằm ngoài nắng quá khó chịu, vì thế gật đầu. Đến lúc đó cứ rải lúa mạch lên là được.
Lưới nhanh chóng ập xuống, mọi người xông lên giữ chặt lưới đánh cá, nhìn thấy chim sẻ bị vây trong lưới đều vui vẻ cười rộ lên.
Chờ đến khi mấy người Chu lão đầu ngủ trưa dậy vác sọt tre đến đây, đã thấy một đám trẻ đang tránh dưới tán cây kéo dây thừng, bọn họ còn chưa đi đến đó, lưới đã ập xuống, một đám chim sẻ vỗ cánh phành phạch bay đi, một đám chim sẻ vỗ cánh phành phạch trong lưới đánh cá.
Chu lão đầu không kìm được nụ cười, ông bước lên trước, đang định nói chuyện với bọn họ, bỗng nhiên lại thấy lúa mạch rơi vãi dưới đất.
Lông mày Chu lão đầu dựng lên, tươi cười trên mặt dần hạ xuống.
Sáu đứa trẻ căn bản không phát hiện có người lớn tới, đang hưng phấn mỗi người chiếm một góc, với tay nhỏ vào lưới bắt chim sẻ, cẩn thận lấy ra rồi cho vào sọt.
Chờ đến khi bọn họ nhét tất cả số chim sẻ này vào, vừa ngẩng đầu lên mới thấy cả đám người lớn nhà họ Chu đang đứng bên cạnh nhìn bọn họ.
Chu tứ lang cười ha ha, cúi đầu lén nhìn sọt chim sẻ, lúc này mới vui vẻ nói: "Mãn Bảo, muội giỏi đấy, thế mà bắt được thật này."
Chu đại lang cảm thấy mình không thể trầm mặt tiếp, bèn hỏi: "Mấy đứa lấy đâu ra nhiều lúa mạch như thế?"
Mãn Bảo ngượng ngùng nói: "Bọn muội tìm."
Chu lão đầu dặn mình không được tức giận, vì thế nén hơi hỏi, "Tìm ở đâu?"
"Trong ruộng nhà chúng ta."
Chu tam lang nói: "Muội út, đó đâu phải là tìm, là lấy mà!"
"Đâu phải đâu ạ," Mãn Bảo nói: "Buổi sáng bọn muội nhặt được rất nhiều lúa mạch, không phải chúng nó vẫn ở dưới ruộng sao?"
Tiểu Tiền thị lập tức nói sang chuyện khác, "Mãn Bảo, mấy đưa bắt được mấy con chim?"
"Nhiều lắm, nhiều lắm," Mãn Bảo phấn khích kéo tay tiểu Tiền thị xem sọt chim của bé.
Chu lão đầu cũng nhân cơ hội nhìn thoáng qua, sắc mặt mới hơi đẹp lên một chút.
Chu tứ lang nuốt nước miếng hỏi: "Chắc chỗ này cũng phải đủ mỗi người một con nhỉ?"
Tất nhiên là không chỉ có từng đó, bởi vì bọn họ đã căng lưới bốn lần, thay đổi bốn chỗ, sọt cũng sắp đầy rồi.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đã thương lượng xong, hai người bọn họ mỗi người một nửa, một nửa để ở nhà họ Chu, làm bữa tối nhà bọn họ, nửa khác thì mang đến nhà họ Bạch, quyết định cho đầu bếp nữ làm luôn.
Chu lão đầu có thể làm gì đây, chắc chắn lúa mạch là do con gái bảo bối của ông ôm tới, ông cũng không thể đánh mấy đứa cháu trai cháu gái cho hả giận đúng không?
Càng không thể tức giận với Bạch tiểu công tử, cho nên ông chỉ đành thở dài một tiếng, phất tay, để tiểu Tiền thị đưa bọn họ về nhà.
Phải xử lý qua đám chim bắt được này trước.
Đến nỗi bốn đứa Đại Đầu, đương nhiên là lại xuống ruộng làm việc, mấy đứa nghịch ngợm này, thế mà dám lấy lúa mạch làm mồi, nhìn đám lúa mạch dưới đất này, chắc phải được hai ba bát bột mì đấy?
Từng này có thể nướng vài cái bánh rồi.
Chu lão đầu đau tiếc nhặt chỗ lúa mạch bị chim sẻ mổ gần hết lên.
Mãn Bảo bèn an ủi cha bé, "Cha, chờ đến tối về con mời người ăn chim sẻ nướng."
Chu lão đầu vừa đau khổ vừa vui mừng, "Được."
Mãn Bảo đi về với tiểu Tiền thị, trước khi đi còn túm cả Bạch Thiện Bảo.
Đại Cát vội vàng khiêng đồ đuổi theo, hắn cảm thấy thiếu gia sẽ không chán trò này nhanh như vậy, nên chắc chắn thứ này sẽ còn dùng đến.
Tới nhà họ Chu, tiểu Tiền thị cầm dây thừng ra cột từng con một, sau khi buộc chắc đám chim sẻ này, mới đếm ra một nửa bỏ vào sọt cho Đại Cát.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo cùng nhau về nhà họ Bạch, định đến phòng bếp tìm đầu bếp nữ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]