Chương trước
Chương sau
Chỗ có nhiều chim sẻ nhiều nhất bây giờ tất nhiên là gần ruộng lúa mạch, cho nên hai người đi đến bên bờ ruộng, ngồi xuống dưới một gốc cây, sau đó buộc lưới đánh cá lên trên gậy.

Đại Cát thì đi đào lỗ giúp bọn họ.

Không thể đào lỗ quá sâu, để tránh kéo không đổ, cũng không thể đào quá nông, nếu không sẽ không giữ nổi gậy và lưới đánh cá.

Đại Cát đào đào, không kìm được một tiếng thở dài ưu thương, cảm thấy việc này còn phiền phức hơn cả đánh nhau.

Sau khi đào ba cái lỗ ở ba nơi theo lời dặn của thiếu gia và Mãn Bảo tiểu thư, Đại Cát lập tức khoanh tay, đứng im quan sát.

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo ra sức buộc chắc lưới đánh cá lên gậy, sau đó kéo gậy để căng lưới lên, nhưng lúc này mới phát hiện hình như lưới hơi nặng.

Vì thế hai đứa trẻ ngẩng đầu trông mong nhìn Đại Cát.

Đại Cát bất đắc dĩ, chỉ đành nhấc chân đi hỗ trợ.

Nhưng sau khi cắm xong cây gậy thứ nhất, rất nhanh bọn họ đã phát hiện hai cây còn lại không cắm được đến hai cái lỗ.

Mãn Bảo kinh ngạc đến ngớ người, "Sao lại không đúng nhỉ, không phải chúng ta đã lấy gậy đo rồi sao?"

Bạch Thiện Bảo: "Đo không đúng?"

Hai đứa trẻ đồng thời ngẩng đầu nhìn lưới đánh cá, trầm mặc một chút rồi nói: "Chúng ta đào lỗ lại đi."

Đại Cát đã sớm đoán được, yên lặng đào thêm lỗ cho bọn họ.

Khó khăn lắm mới cắm được ba cây gậy vào lỗ, Mãn Bảo liền mang dây thừng ra.

Đại Cát ngẩng đầu nhìn lưới đánh cá chỉ cao hơn hắn một chút, cam chịu cột dây thừng lên giúp bọn họ.

Sau đó hai đứa trẻ cầm hai sợi dây thừng kéo đến phía dưới tán cây, trực tiếp nằm xuống cỏ quan sát.

Ngóng cả buổi, chim sẻ trên trời vẫn không sà xuống, Mãn Bảo cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, bò dậy xem, lúc này mới phát hiện còn chưa rắc lúa mạch xuống.

Đại Cát ngồi dưới tán cây, che miệng ngáp một cái, mắt nhắm hờ, lỗ tai lại dựng lên, cho dù mệt mỏi cũng có thể nghe được động tĩnh của hai đứa trẻ.

Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo rải bông lúa xuống bên dưới cái lưới, sau đó rúc vào bụi cỏ dưới gốc cây nằm yên bất động.

Qua một hồi lâu, bắt đầu có chim sà xuống mặt đất, chim sẻ cảnh giác nhìn khắp nơi sau đó cúi đầu mổ một lúc, lại lập tức ngẩng đầu nhìn bốn phía.



Mãn Bảo vốn đang hơi ngóc đầu dậy nhìn thấy thế, lại nằm rạp xuống đất, nhỏ giọng nói với Bạch Thiện Bảo: "Chúng ta chờ thêm chút nữa, chờ chúng nó không còn cảnh giác thì hẵng kéo dây thừng."

"Nhìn kìa, lại có chim sà xuống," Bạch Thiện Bảo cũng thấy rất tự tin, nói: "Chờ chúng nó đều mất cảnh giác thì hẵng kéo."

Dù sao bọn họ cũng vứt nhiều lúa mạch mà, chắc chắn đủ cho chúng nó ăn một lúc lâu.

Hai người lại ngoan ngoãn nằm sấp bất động.

Cỏ dưới tán cây vừa nhiều vừa nhỏ, bởi vì thường xuyên có người ngồi nghỉ ở chỗ này, nên cỏ cũng khá mềm.

Hai đứa trẻ gác cằm lên cánh tay, gió nhẹ thổi man mác, cứ nhìn mãi liền thấy mí mắt hơi nặng.

Đại Cát thấy hai đứa trẻ dần không có tiếng động gì, mà lại có hai tiếng thở ngày càng sâu, không khỏi mở mắt ra xem.

Đã thấy hai đứa trẻ nằm sấp trên cỏ, đầu gối lên cánh tay nằm ngủ ngon lành.

Đại Cát:.

Hắn quay đầu nhìn chim sẻ sà xuống ngày càng nhiều, thấy chúng nó vẫn cảnh giác ngẩng đầu nhìn bốn phía, trầm mặc không nói gì.

Chim sẻ sà xuống mỗi lúc một đông, qua một hồi lâu, chúng nó không thấy có công kích, bèn từ từ thả lỏng cảnh giác, bắt đầu ra sức tranh cướp đồ ăn.

Mỗi năm từ lúc thu hoạch vụ hè đến lúc kết thúc thu hoạch vụ thu, số lượng chim sẻ dưới ruộng là nhiều nhất, như thể là chim sẻ từ các nơi trong nước đều tụ tập về đây vậy.

Thôn dân thôn Thất Lí ghét gần chết.

Nhưng chim biết bay, bọn họ hoàn toàn không có cách nào với bọn nó, chỉ có thể xua gậy không ngừng để đuổi chúng nó đi thôi.

Chúng nó cũng quen rồi, cho nên da dày, lá gan cũng lớn, chỗ có người xua gậy còn dám sà xuống để mổ chút lương thực, càng đừng nói bây giờ quanh đây cũng không có người cầm gậy.

Đại Cát cảm thấy, nếu cứ để thiếu gia tiếp tục ngủ như thế, thì hôm nay sẽ làm không công mất, hắn thì không cảm thấy gì, chỉ sợ hai đứa trẻ sẽ buồn thôi.

Vì thế Đại Cát cân nhắc một lúc, vẫn giơ tay lay thiếu gia dậy.

Bạch Thiện Bảo nhanh chóng mở mắt, cậu mơ màng nhìn về phía trước, nhìn thấy phía trước có mấy con chim nhích tới nhích lui, hai mắt sáng ngời, miễn cưỡng tỉnh táo lại một chút.

Khoa Khoa cũng đang gọi Mãn Bảo.

Khó lắm mới có cơ hội đó, để vụt mất rồi tìm lại càng khó hơn.

Lúc Bạch Thiện Bảo đang định giơ tay lay Mãn Bảo dậy, Mãn Bảo đã đánh ngáp một cái tỉnh lại, hai mắt nhập nhèm mãi mới mở ra được.



Sau đó nhìn thấy chim sẻ sà xuống gần đó, cũng hơi lên tinh thần.

Hai đồng bọn nhỏ nhìn nhau, bắt đầu nhỏ giọng đếm, "Một, hai, ba ----"

Hai người đồng thời kéo mạnh, hai cây gậy lập tức đổ xuống trong nháy mắt, cái lưới cũng rơi ập xuống, mà cây gậy thứ ba bị cắm nông nhất, hai cây gậy kia vừa đổ, nó cũng lung lay một chút rồi đổ xuống..

Chim sẻ trên mặt đất bị giật mình, vỗ cánh muốn bay đi.

Một nửa vỗ cánh bay ra được, một số con bị lưới đập trúng, không bay lên được, còn có một số con kinh hoảng bay ra thì đâm vào lưới, sau đó ngã xuống đất theo cái lưới.

Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo làm đổ gậy xong, lập tức bò dậy xông lên đè lại mấy lỗ thủng trên lưới đánh cá, bao vây chặt chẽ mấy con chim ở bên trong.

Mãn Bảo vui vẻ cười ha ha, chống eo nhỏ nói: "Đây là lưới trời tuy thưa mà khó thoát, ha ha ha ha.."

Bạch Thiện Bảo "Ơ" một tiếng, hỏi: "Câu này từ đâu ra vậy, nghe rất chuẩn xác, nhưng sao ta cứ cảm thấy ngữ cảnh không đúng lắm."

Gần đây bọn họ đang nỗ lực học tập ngắt đoạn văn, rất mẫn cảm với mấy câu chưa từng nghe.

Mãn Bảo không để ý phất tay nói: "Ta nhìn thấy trong một quyển sách cổ, là do một cổ nhân từ thời viễn cổ nói."

Khoa Khoa: ".. Ký chủ, quyển sách kia đối với sinh vật trí tuệ thời đại của ta là sách cổ, nhưng đối với ngươi thì không; người nói câu kia đối với bọn họ là người viễn cổ, nhưng đối với ngươi càng không."

Mãn Bảo không khỏi cười ha ha, vui vẻ nói: "Không phải cổ nhân nói, là hậu thế của chúng ta nói."

Bạch Thiện Bảo:. Mãn Bảo thật biết tưởng tượng.

Đại Cát:. Trẻ con đúng là khó hiểu, đặc biệt là trẻ con chơi với thiếu gia.

Trong lưới đánh cá có không ít chim, Bạch Thiện Bảo đang định đếm, Mãn Bảo liền nói: "Ngươi mau đi gọi bọn Đại Đầu tới đi, để cho bọn họ mang sọt tới, nhớ lấy cả nắp, chúng ta đổi một chỗ khác để bẫy, nhưng ta không biết chim sẻ làm món gì thì ngon."

Bạch Thiện Bảo lập tức nói: "Ngươi chờ ta, ta lập tức đi lấy đồ, chuyện nấu ăn cứ giao cho đầu bếp nữ là được, chắc chắn nàng sẽ biết nấu kiểu gì thì ngon."

Bạch Thiện Bảo cất bước chạy về phía nhà họ Chu, Đại Cát do dự một chút, vội vàng đuổi theo Bạch Thiện Bảo, còn quay đầu dặn dò Mãn Bảo, "Mãn Bảo tiểu thư, người nhớ ngồi yên ở đây nhé."

Mãn Bảo gật đầu, "Muội biết, muội sẽ trông kĩ mấy con chim này."

Đại Cát 囧, bước nhanh đuổi theo Bạch Thiện Bảo.

Chờ bọn họ đi cả rồi, Mãn Bảo mới vui vẻ cho tay vào bắt chim sẻ, bắt một con đưa vào hệ thống cho Khoa Khoa, để nó ghi lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.