Thịt chim sẻ cũng giống như đa số các loại thịt khác, có rất nhiều cách chế biến, có thể hầm, có thể kho tàu, có thể thái ra xào, cũng có thể nướng.
Khoa Khoa thậm chí còn vì Mãn Bảo tìm ra nhiều phương pháp nấu nướng hơn, đương nhiên, bởi vì bé không biết nấu ăn, cho nên chỉ có thể nhớ kỹ để nói cho đầu bếp nữ.
Chẳng qua đầu bếp nữ nhà họ Bạch không phải là tiểu Tiền thị, vừa nghe tiểu thư Mãn Bảo nói muốn dùng bùn bọc chim sẻ rồi chôn xuống đất nướng, liền cười từ chối, "Mãn tiểu thư, chim sẻ có lông thì sao ăn vậy được? Tôi sẽ lấy mấy con làm thịt kho tàu, lại hầm mấy con, nếu muốn ăn nướng, thì tôi cũng sẽ nướng hai con cho hai người, được không?"
Bạch Thiện Bảo đếm thử, cảm thấy cũng hòm hòm rồi, nhỏ giọng nói với Mãn Bảo: "Bà nội và mẫu thân ta cũng muốn ăn, cái này chờ ngày mai chúng ta bắt tiếp rồi tự làm, nhưng mà bọc bùn vào nướng ăn ngon sao?"
Mãn Bảo cũng có chút chần chờ, "Chắc là sẽ ngon nhỉ."
Dù sao cũng là phương pháp nấu nướng Khoa Khoa đưa.
Thịt chim sẻ khá mềm, nhưng rất ít, cho dù phần chân có nhiều thịt nhất cũng không được bao nhiêu thịt.
Nhưng Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo vẫn ăn ngon lành, vô cùng vui vẻ.
Hai người đều nhất trí là ngày mai sẽ lại đi bắt tiếp.
Lúc Lưu thị nghe tin chạy tới đây, đã thấy hai đứa trẻ đang ngồi đối diện nhau trước cửa phòng bếp, mỗi người ăn một con chim sẻ nướng, mà xương chim bên cạnh chứng minh bọn họ đã ăn không chỉ một con.
Lưu thị hít sâu một hơi, đi ra phía trước.
Hai đứa trẻ nhìn thấy Lưu thị, đều vui vẻ nhiệt tình mời bà, "Bà nội (Bà Lưu),bà cũng tới ăn chim ạ?"
Ánh mắt Lưu thị nhìn về phía cái mâm bên cạnh.
Đầu bếp nữ vội vàng chạy từ trong bếp ra, cúi đầu giải thích: "Thiếu gia đã bảo tôi làm một phần đưa đến cho lão phu nhân và phu nhân rồi đấy ạ."
Lưu thị hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười, cúi đầu hỏi hai đứa trẻ, "Hai đứa ăn mấy con rồi?"
Hai người đều giơ ba ngón tay.
Lưu thị liền cười nói: "Như vậy là đủ rồi, thứ gì ăn nhiều cũng không tốt, người đâu, lấy mỗi món hai con mang sang nhà lão phu nhân bên cạnh đi, cứ nói là hiếu tâm của thiếu gia và Mãn tiểu thư."
Hai đứa trẻ lưu luyến nhìn nữ đầu bếp gắp chim sẻ từ cái mâm đã làm xong kia ra, giao cho người hầu bưng đi.
Lưu thị chỉ vào chỗ còn thừa, nói: "Chỗ này đưa đến phòng ta và phu nhân, lát nữa chúng ta sẽ ăn.". T????a????g gì mà hay hay ????hế { T????Um???????? uyệ????.v???? }
Còn thừa không nhiều, mỗi loại chỉ có nhiều nhất hai con mà thôi.
Hai đứa trẻ trơ mắt nhìn số còn lại cũng rời xa bọn họ mà đi.
Lưu thị xoa đầu bọn họ, cười nói: "Ăn xong rồi thì uống nhiều nước, lát nữa về thư phòng đọc sách nhé, Mãn Bảo, tối nay con ăn cơm ở nhà ta nhé?"
Mãn Bảo nhớ tới nhà mình còn có chim sẻ, quyết đoán lắc đầu.
Lưu thị cũng không ép, cười rời đi.
Hai đứa trẻ nhìn bà rời đi, sau đó cúi đầu nhìn con chim nướng vẫn chưa ăn hết trong tay này, quyết đoán giảm tốc độ ăn xuống.
Bọn họ định ăn chậm một chút, còn mỗi con này thôi đó.
Đầu bếp nữ cạn lời nhìn bọn họ, vừa nãy lão phu nhân còn lén nói với nàng, bảo nàng chiều này không cần làm bánh ngọt cho bọn họ nữa, miễn cho ăn quá nhiều lại bỏ bữa.
Ăn có chậm đến đâu, thì cũng đến lúc ăn xong.
Hai đứa trẻ thầm thở dài một hơi, cùng đi rửa tay rửa mặt, sau đó gục đầu đi đến thư phòng đọc sách.
Mãn Bảo cho tay vào túi, trực tiếp lấy một quyển sách y từ chỗ Khoa Khoa ra, sau đó cố gắng vừa đọc hiểu vừa ghi chép lại.
Trước nay bé đều học sách y như thế, đầu tiên sẽ tự mình đọc hiểu một lần trước, sau đó đến phòng dạy học nghe giảng, như thế sẽ hiểu nhanh hơn, cũng càng khắc sâu hơn.
Bạch Thiện Bảo đã quen rồi, cũng lấy sách của mình ra đọc, rất lâu sau, hai người đồng thời thở dài một hơi, Mãn Bảo: "Thịt mềm."
Bạch Thiện Bảo: "Vị ngon."
Hai người cùng nhau quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn chạy ra ngoài bắt chim sẻ quá phải làm sao đây?
Chẳng qua cúi đầu nhìn quyển sách trên tay, bọn họ vẫn cố kìm lòng để đọc sách, tiên sinh nói, chơi thì lúc nào cũng được, nhưng học tập không phải lúc nào cũng có thể làm. Cho nên phải làm những việc kén thời điểm trước, sau đó mới đi làm mấy việc có thể làm bất cứ lúc nào.
Trong lòng Mãn Bảo có chút bức bối, chữ trên sách không vào đầu nổi, nhưng sau khi đọc đi đọc lại hai lần, trái tim liền chậm rãi lắng xuống, bé bắt đầu nhập tâm.
Hiệu suất đọc sách của bé dần tăng lên, tốc độ lật trang cũng nhanh hơn.
Bạch Thiện Bảo càng khó chú tâm hơn bé, bởi vậy ôm sách đi qua đi lại trong thư phòng vài vòng, còn ngổi xổm xuống tự chơi một lúc, Đại Cát đứng bên cạnh nhìn, cũng không lên tiếng quấy rầy.
Nhưng khi Bạch Thiện Bảo ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Mãn Bảo, cũng ném món đồ chơi trong tay xuống, lại cầm sách dưới sàn nhà lên đọc lần nữa, cứ đọc hai lần, cậu cũng dần yên tĩnh lại.
Lúc Bạch nhị lang mang theo một thân mùi thịt vọt vào thư phòng, liền thấy hai người mỗi người chiếm cứ một góc, đang an tĩnh đọc sách.
Nghe thấy tiếng vang ở cửa, hai người đều rất bình tĩnh nhìn cậu một cái, sau đó đồng loạt bĩu môi, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Bạch nhị lang đang phấn khích thấy thế thì không vui, kêu lên: "Sao các ngươi không để ý tới ta?"
Bạch Thiện Bảo: "Không thấy chúng ta đang đọc sách sao? Ngươi đến đọc sách với chúng ta hả?"
"Bọn ta biết," Mãn Bảo lật một trang sách, nói mà không ngẩng đầu lên: "Đó là do bọn ta bắt."
Bạch nhị lang: ".. Các ngươi lừa ta!"
Ngay cả cậu còn không bắt được, sao hai con mọt sách này có thể bắt được?
Nhưng bất kể là Mãn Bảo hay Bạch Thiện Bảo đều chẳng có tâm trạng biện bạch với cậu, nói xong câu đó thì cúi đầu nghiêm túc đọc sách, Bạch nhị lang không được đáp lời, trong lúc nhất thời thư phòng bỗng an tĩnh lại.
Đại Cát ngồi trong góc đồng tình nhìn Bạch nhị lang, nếu cậu tới sớm ba mươi phút, hoặc là muộn nửa canh giờ, nói không chừng phòng này đã náo nhiệt rồi.
Cố tình lại đến lúc bọn họ đang nhập tâm vào sách.
Bạch nhị lang thấy cả hai người đều không để ý tới cậu, không khỏi tức giận thở phì phò, "Các ngươi nói là các ngươi bắt, vậy các ngươi bắt một con cho ta xem xem."
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Tí nữa ta phải về nhà ăn cơm tối, ăn cơm tối xong còn phải làm bài tập, hôm này không có thời gian bắt, ngày mai đi."
Bạch Thiện Bảo cũng gật đầu, lịch trình của cậu cũng xếp kín rồi.
Nhưng Bạch nhị lang rất nhàn rỗi, cậu vừa không muốn làm bài tập, vừa không muốn đọc sách, lúc trưa trời nắng như vậy, đương nhiên sẽ ở trong phòng ngủ với chơi, nhưng bây giờ nắng đã không còn quá gắt, không phải nên đi ra ngoài chơi sao?
Chỉ là, cậu không lay chuyển được hai người này, cho nên đi mấy vòng trong thư phòng, phát hiện mình vẫn không muốn đọc sách, vì thế nhanh nhảu chạy ra ngoài, quyết định đi tìm mấy bạn nhỏ của mình chơi đùa.
Chỉ là trước khi đi cậu còn dặn dò hai người, "Ngày mai các ngươi nhớ phải gọi ta đi đó!"
Hai người gật đầu có lệ, tiếp tục cắm đầu đọc sách.
Mãn Bảo đã đọc xong một tiết, quyết định buổi tối hôm nay sẽ vào phòng dạy học chọn hết mấy chương trình học mình đã chuẩn bị xong.
Bạch Thiện Bảo cũng hài lòng khép sách của mình lại, quyết định làm xong bài tập thì cậu sẽ luyện hai trang chữ, cậu cũng muốn thư pháp của mình đẹp được như các bậc danh nhân trên sách viết vậy, dùng chữ càn quét thiên hạ, khiến người ta phải quỳ xuống xin cậu ban chữ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]