"Đúng vậy," Mãn Bảo vừa mới qua nỗi kích động, bây giờ vẫn chưa muốn ngủ, dứt khoát nằm trên giường nói chuyện phiếm với nàng, "Năm nay chúng tôi gặp lũ lụt, cuộc sống hơi khó khăn, cho nên muốn trồng một vụ lúa mạch cuối đông."
Tiến sĩ D thật sự không thể hiểu được vì sao gặp lũ thì phải trồng lúa mạch vụ đông, nhưng là giảng viên sinh học, nàng vẫn hiểu rất rõ về lúa mạch để gieo trồng vụ đông - cái loại lương thực vô cùng cơ bản này.
Vì cái chuyện gieo trồng lúa mạch vụ đông, nàng liền có đề tài tán gẫu với Mãn Bảo.
Lúc Mãn Bảo nhận được email đến với nội dung dài dằng dặc thì im lặng thật lâu, làm sao bây giờ, có rất nhiều thứ mình chả hiểu gì hết, cái gì mà mà một kg hạt giống phải cần ống dịch dinh dưỡng cỡ mấy, rõ ràng là chữ nào bé cũng biết, nhưng vì sao ghép lại với nhau bé lại thấy không hiểu?
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, hỏi: "Vậy bạn biết người cổ đại trồng lúa mạch vụ đông, nâng cao sản lượng của nó như thế nào không?"
Tiến sĩ D trầm mặc một chút, lúc này mới nhớ ra hình như vị Chu tiên sinh này đến từ thế giới có trình độ khoa học kỹ thuật rất thấp, như vậy tính ra, hẳn là vị này chỉ có trình độ cổ đại?
Cái này đương nhiên tiến sĩ D cũng biết, vì thế lại là lưu loát gửi một đoạn văn khác sang đó.
Mãn Bảo đọc thử, phát hiện vẫn không thể hiểu nổi, bên trên nói người cổ đại thường sẽ tạo phân đạm để làm phân bón cho cây, một mẫu phải rải..
Ừm, Mãn Bảo chỉ biết nhà mình cũng ủ phân, nhưng cái đó không gọi là phân đạm, cũng không gọi là phân kali gì đó, mà chỉ là phân.
Mãn Bảo yếu ớt hỏi: "Vậy bạn biết người nguyên thủy trồng lúa mạch vụ đông và đề cao sản lượng lúa mạch vụ đông như thế nào không?"
Tiến sĩ D hoàn toàn trầm mặc.
Lần này Mãn Bảo đợi hồi lâu cũng không nhận được email trả lời, sau đó đồng hồ sinh học của bé bắt đầu phát huy tác dụng, không khỏi ngáp một cái, dứt khoát dứt ý thức ra khỏi hệ thống rồi ôm chăn đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mãn Bảo rời giường rửa mặt rồi đi đến trường học.
Lúc gần trưa vẫn còn đang học bé đã nghe thấy hệ thống vang lên tiếng ting ting, lúc này Mãn Bảo đang ghi chép, không thể phân tâm ra xem, Khoa Khoa bèn nói luôn cho bé: "Hạt giống lúa mạch tới rồi, đủ 1000kg."
Mãn Bảo khẽ gật đầu, tinh thần vẫn đang đắm chìm trong bài học, nửa ngày sau mới nghe lọt tai câu này, tâm tình mới bắt đầu nhảy nhót.
Đúng lúc cũng đến giờ nghỉ trưa, Trang tiên sinh tuyên bố tan học, mọi người liền lao ra khỏi phòng học đi ăn cơm.
Mãn Bảo tụt lại đằng sau, chạy ra xin nghỉ với Trang tiên sinh trước, tỏ vẻ trưa nay bé phải về nhà một chuyến, không học thêm được.
Trang tiên sinh phất tay với bé, đồng ý.
Mãn Bảo liền chạy đến phòng bếp lấy đồ ăn của mình, sau đó chạy về nhà.
Đang là lúc giữa trưa, ánh nắng khá gắt, Tiền thị đã vào phòng nghỉ trưa, tam tẩu và tứ tẩu ngồi dưới mái hiên thêu thùa may vá, đám Đại Đầu không biết đã chạy đi đâu, còn Tam Đầu thì cùng đệ đệ muội chơi ngoài sân.
Mãn Bảo vừa ló đầu ngoài cửa đã bị Phương thị nhìn thấy, chỉ là nàng còn chưa kịp nói gì, Mãn Bảo đã giơ ngón tay đưa lên miệng suỵt một tiếng, sau đó bưng bát cơm chạy nhanh như chớp sang tiểu viện bên cạnh.
Tam Đầu lập tức dẫn Tam Nha và Tứ Đầu đuổi theo.
Phương thị quay đầu hỏi Hà thị, "Tam tẩu, Mãn Bảo làm gì thế ạ?"
Hà thị đã sớm quen với việc này, nói: "Không cần phải quan tâm đâu, chắc chỉ là quên đồ gì hoặc nhớ ra thứ gì hay nên về lấy thôi, nàng luôn hiểu chuyện, mà trẻ con cứ phải nghịch ngợm một chút mới tốt."
Phương thị: ".. Là thế ạ?"
Hà thị không bận tâm, gật đầu, "Đúng vậy, đúng là phải để ý đám trẻ, nhưng cũng không nên quản lý tất cả mọi chuyện, muội nhìn Tứ Đầu nhà ta xem, chỉ cần hắn không ra bờ sông, cũng không đi trộm đồ, ta sẽ không bao giờ quản hắn làm cái gì, nếu không trong nhà mình nhiều trẻ con như vậy, đứa nào cũng phải quản lý, cũng phải tra hỏi, thì chỉ riêng việc xoay quanh đám trẻ đã mất nguyên ngày rồi, cuối cùng chẳng làm được việc gì nữa."
Điều này là nàng học được từ đại tẩu và nhị tẩu, nghe nói đại tẩu và nhị tẩu học từ mẹ chồng.
Mãn Bảo chạy nhanh như chớp đến phòng ngũ ca, đưa bát cho Tam Đầu, thấy bọn họ nuốt nước miếng nhìn thức ăn trong bát bé, bèn nói: "Chia cho mấy đứa ăn một nửa, không được ăn hết đâu đấy."
Tam Đầu lớn hơn Mãn Bảo một tháng, nhưng tâm trí lại kém xa Mãn Bảo, cậu vẫn luôn coi mình là trẻ con, vì thế không chút khách sáo gật đầu, sau đó nhường cho đệ đệ và muội muội cậu ăn trước.
Còn cô nhỏ hả, chưa bao nằm trong phạm vi nhường nhịn của cậu.
Ba đứa trẻ ngồi dưới mái hiên chia nhau ăn từng miếng, Mãn Bảo thì mở cửa đi vào phòng Chu ngũ lang.
Trong các phòng của nhà họ Chu, ngoại trừ phòng của Chu lão đầu là có chìa khóa, thì mấy phòng khác đều không có khóa ngoài, chỉ chốt cửa lại từ bên trong, bình thường đều chỉ khép hờ.
Mãn Bảo nghênh ngang đi vào, sau đó kéo một cái ghế ra, trực tiếp trèo vào trong kho lúa rồi bảo Khoa Khoa tráo đổi lúa mạch.
Đương nhiên, cũng không phải đổi hết tất cả, dù sao cũng chỉ có hai ngàn cân hạt giống, bé chỉ đổi hơn một nửa, sau đó chạy sang phòng của Chu lục lang bên cạnh đổi tiếp.
Tam Đầu và đệ đệ muội muội vẫn đang đắm chìm trong việc ăn cơm không dứt ra nổi, thấy cô nhỏ chạy từ phòng ngũ thúc sang phòng lục thúc, cũng chỉ ngẩng đầu thoáng nhìn một cái rồi thôi.
Chẳng qua cậu cảm thấy cô nhỏ không ngoan, bởi vì quần áo của bé đã bẩn hết rồi, chắc chắn là chui xuống dưới gầm giường hoặc là chui vào trong kho lúa.
Lúc bọn họ chơi trốn tìm cũng thích chui vào hai chỗ này nhất, mỗi tội lần nào chui ra mà đụng phải người lớn là đều bị đánh một trận ra hồn.
Mãn Bảo đang ngồi trên đống lúa mạch, cảm thấy mấy viên lúa mạch cấn vào mông, lúc đang định đổi một tư thế khác thì Khoa Khoa lại bất chợt nói: "Lục ca ngươi về rồi."
Giọng nói mới dứt, Khoa Khoa đã lập tức dừng việc tráo đổi, một lát sau, Chu lục lang đẩy cửa bước vào, vừa liếc mắt đã thấy Mãn Bảo đang trèo ra ngoài kho lúa.
Hai huynh muội hai mặt nhìn nhau, Mãn Bảo khẽ chớp mắt, ý đồ lừa dối qua cửa, nhưng Chu lục lang đã nhìn thấy hạt mạch dính trên quần áo của bé, nghiến răng: "Mãn Bảo!"
Mãn Bảo tay chân lanh lẹ trèo ra khỏi kho lúa, vừa phủi quần áo một cái, hạt mạch dính trên đó đã rơi đầy ra đất.
Chu lục lang vội vàng đi nhặt, hạ thấp giọng răn dạy, "Muội trèo vào trong làm gì, cha mà biết được thì chắc chắn sẽ đánh muội. Không đúng, là đánh ta!"
Nghĩ như vậy, Chu lục lang càng không dám để cha già biết, vội vàng giúp bé phủi quần áo, vừa phủi vừa thương xót những hạt mạch rơi đầy trên đất này.
"Muội không đi học? Không nghỉ trưa hả?" Nhớ ra vừa nãy bước tới cửa thấy đám Tam Đầu đang ngồi tụ một chỗ bưng bát ăn gì đó, Chu lục lang cảm thấy hơi choáng, "Muội ăn cơm trưa chưa?"
Mãn Bảo thật thà lắc đầu.
Chu lục lang phủi sạch sẽ cho bé, mặc kệ việc nhặt lại hạt mạch dưới đất, vội vàng chạy ra ngoài xem, thấy ba đứa trẻ đã ăn hết hơn nửa thức ăn, chỉ còn lại một chút.
Chu lục lang:.
Tam Đầu ngẩng đầu lên, đề phòng nói: "Đây là của cô nhỏ."
Chu lục lang không nhịn được cốc vào đầu cậu, "Biết là của cô nhỏ mà còn ăn, ăn ăn ăn.."
Nhìn Tam Đầu trông còn nhỏ hơn Mãn Bảo, Chu lục lang không nói ra lời nữa.
Cuối cùng hắn dậm chân, hô: "Mau ăn hết đi rồi mang bát đi rửa sạch."
Mãn Bảo đuổi theo hắn từ phía sau, kêu lên: "Muội còn chưa ăn đâu.."
"Ăn cái gì, có còn bao nhiêu đâu," Chu lục lang túm bé đi về phía phòng bếp, "Đi, lục ca nấu ít cháo cho muội."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]